0 chữ
Chương 1
Chương 1
“Lộ Nhi, uống đi.”
Ngoài cửa sổ, hoa đỗ quyên nở rộ đỏ như máu, một tia nắng ấm áp xuyên qua song cửa sổ chạm khắc hoa văn tinh xảo của Cầm Yên điện, trải dài đến đỉnh kim bộ lay động trên mái tóc người con gái ngồi bên cửa sổ. Ánh sáng lấp lánh như những viên ngọc trai lớn nhỏ rơi xuống vạt áo choàng thêu phượng hoàng bằng chỉ vàng trải dài trên mặt đất.
Trên án, làn khói xanh lượn lờ bay ra từ những khe hở của lư hương bằng ngọc bích dát vàng, khuôn mặt mỹ nhân được làn khói xanh tô điểm càng thêm tuyệt mỹ. Mái tóc đen như mây, làn da trắng như tuyết, hàng lông mày thanh tú, đôi mắt long lanh như sao trời, đôi môi đỏ mọng như hoa đào, rực rỡ như ánh mặt trời.
Dưới chân nàng, một nam tử trẻ tuổi tuấn tú đang quỳ, tay bưng một bát thuốc đen.
“Trẫm biết nàng sợ đắng, trẫm đã đặc biệt chuẩn bị mạch nha cho nàng.”
“Thuốc này uống vào không có cảm giác gì đâu, trẫm yêu thương nàng như vậy, sao nỡ để nàng chịu khổ?”
“Lộ Nhi…”
Đàm Bảo Lộ nghe đến phát chán, dời mắt khỏi bát lưu ly.
Hách Đông Duyên hai mắt đỏ ngầu, râu ria lởm chởm, vài sợi tóc rối bời lọt ra khỏi long quan vàng trên đầu hắn.
“Trẫm cũng hết cách rồi…”
“Bọn họ nhất định muốn trẫm giao nàng ra, nếu không sẽ gϊếŧ trẫm.”
“Nàng thiện lương như vậy, chắc chắn không nỡ để trẫm chết, phải không?”
“Sau khi nàng chết, trẫm nhất định sẽ bù đắp cho nàng.”
“Trẫm sẽ truy phong cho phụ thân và đại ca nàng!”
“Tiểu đệ của nàng vừa mới thi đỗ, trẫm sẽ đề bạt và trọng dụng hắn, để hắn thăng quan tiến chức!”
“Còn tiểu muội của nàng, chậc, cũng đến tuổi cập kê rồi, trẫm sẽ đưa nàng ta vào cung…”
“Chát!”
Một tiếng tát tay vang lên giòn giã trong đại điện tĩnh lặng.
Tiếp theo lại là một tiếng tát nữa: “Chát!”
“Chát! Chát!!”
Mỹ nhân như họa trước án giáng xuống mặt Hách Đông Duyên mấy cái tát, sau đó hung hăng nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn: “Cẩu hoàng đế, ngươi không muốn chết, lẽ nào ta phải chết thay ngươi sao?”
Năm dấu tay đỏ tươi dần hiện rõ trên khuôn mặt trắng bệch của Hách Đông Duyên, hắn nhìn người trước đây luôn dịu dàng ngoan ngoãn với vẻ khó tin.
“Đàm Ngụy bán con cầu vinh, ta cần gì quan tâm đến việc thăng quan của hắn?”
“Đại ca ta cả đời làm quan thanh liêm, trung thành tận tâm, ngươi đa nghi, nghe lời gian thần hãm hại huynh ấy, là do ngươi không biết nhìn người.”
“Tiểu đệ ta thông minh hiếu học, tài năng xuất chúng, là trụ cột của quốc gia, ngươi không chịu trọng dụng, là do ngươi không phân biệt được trung thần.”
“Ngươi hại ta cả đời chưa đủ, giờ lại muốn đưa cả tiểu muội ta vào cung để làm nhục, Hách Đông Duyên, ngươi thật không bằng cầm thú!”
Ngoài cửa sổ, hoa đỗ quyên nở rộ đỏ như máu, một tia nắng ấm áp xuyên qua song cửa sổ chạm khắc hoa văn tinh xảo của Cầm Yên điện, trải dài đến đỉnh kim bộ lay động trên mái tóc người con gái ngồi bên cửa sổ. Ánh sáng lấp lánh như những viên ngọc trai lớn nhỏ rơi xuống vạt áo choàng thêu phượng hoàng bằng chỉ vàng trải dài trên mặt đất.
Trên án, làn khói xanh lượn lờ bay ra từ những khe hở của lư hương bằng ngọc bích dát vàng, khuôn mặt mỹ nhân được làn khói xanh tô điểm càng thêm tuyệt mỹ. Mái tóc đen như mây, làn da trắng như tuyết, hàng lông mày thanh tú, đôi mắt long lanh như sao trời, đôi môi đỏ mọng như hoa đào, rực rỡ như ánh mặt trời.
Dưới chân nàng, một nam tử trẻ tuổi tuấn tú đang quỳ, tay bưng một bát thuốc đen.
“Trẫm biết nàng sợ đắng, trẫm đã đặc biệt chuẩn bị mạch nha cho nàng.”
“Lộ Nhi…”
Đàm Bảo Lộ nghe đến phát chán, dời mắt khỏi bát lưu ly.
Hách Đông Duyên hai mắt đỏ ngầu, râu ria lởm chởm, vài sợi tóc rối bời lọt ra khỏi long quan vàng trên đầu hắn.
“Trẫm cũng hết cách rồi…”
“Bọn họ nhất định muốn trẫm giao nàng ra, nếu không sẽ gϊếŧ trẫm.”
“Nàng thiện lương như vậy, chắc chắn không nỡ để trẫm chết, phải không?”
“Sau khi nàng chết, trẫm nhất định sẽ bù đắp cho nàng.”
“Trẫm sẽ truy phong cho phụ thân và đại ca nàng!”
“Tiểu đệ của nàng vừa mới thi đỗ, trẫm sẽ đề bạt và trọng dụng hắn, để hắn thăng quan tiến chức!”
“Còn tiểu muội của nàng, chậc, cũng đến tuổi cập kê rồi, trẫm sẽ đưa nàng ta vào cung…”
Một tiếng tát tay vang lên giòn giã trong đại điện tĩnh lặng.
Tiếp theo lại là một tiếng tát nữa: “Chát!”
“Chát! Chát!!”
Mỹ nhân như họa trước án giáng xuống mặt Hách Đông Duyên mấy cái tát, sau đó hung hăng nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn: “Cẩu hoàng đế, ngươi không muốn chết, lẽ nào ta phải chết thay ngươi sao?”
Năm dấu tay đỏ tươi dần hiện rõ trên khuôn mặt trắng bệch của Hách Đông Duyên, hắn nhìn người trước đây luôn dịu dàng ngoan ngoãn với vẻ khó tin.
“Đàm Ngụy bán con cầu vinh, ta cần gì quan tâm đến việc thăng quan của hắn?”
“Đại ca ta cả đời làm quan thanh liêm, trung thành tận tâm, ngươi đa nghi, nghe lời gian thần hãm hại huynh ấy, là do ngươi không biết nhìn người.”
“Tiểu đệ ta thông minh hiếu học, tài năng xuất chúng, là trụ cột của quốc gia, ngươi không chịu trọng dụng, là do ngươi không phân biệt được trung thần.”
16
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
