TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3

Nàng mở mắt, dùng chút hơi tàn nguyền rủa Hách Đông Duyên: “Hách Đông Duyên, kiếp sau tốt nhất đừng để ta gặp lại ngươi, nếu gặp lại, ta sẽ gϊếŧ ngươi! Gặp một trăm lần, gϊếŧ một trăm lần!”

Hách Đông Duyên mê tín, nghe vậy sợ hãi rụt cổ lại.

“Két…” Cánh cửa gỗ lim chạm khắc nặng nề của cung điện đột ngột mở ra, ánh sáng ùa vào.

Một toán quân mặc giáp, tay cầm trường thương xông vào đại điện.

Quân đội được huấn luyện bài bản, hàng trăm người cùng di chuyển mà không phát ra một tiếng động.

Hàng quân tách ra hai bên, một nam nhân ngược sáng bước vào.

Nam nhân này dáng người cao ráo, vai rộng, tấm giáp bạc trên ngực loang lổ vết máu, chiếc áo choàng đen nhuốm máu tung bay theo từng bước chân.

Khi người đó đến gần, khuôn mặt khuất trong bóng tối dần hiện ra.

Một khuôn mặt không thể nào nhầm lẫn với ai khác được.

Dưới mũ giáp bạc, khuôn mặt trắng nõn, sống mũi cao thẳng, đôi mắt phượng một đen một tím, con ngươi đen sâu thẳm, con ngươi tím rực rỡ như ánh hoàng hôn, hai màu mắt khác biệt khiến khuôn mặt tuấn tú càng thêm phần ma mị.

Đàm Bảo Lộ nhận ra người này - thủ lĩnh quân phản loạn, vị vương gia kỳ quái duy nhất của Đại Tấn, Sầm Già Nam.

Nếu Hách Đông Duyên dựa dẫm vào Sầm Già Nam nhất thì cũng sợ Sầm Già Nam nhất.

Có Sầm Già Nam, Man tộc, Khương tộc không dám xâm phạm biên giới Đại Tấn.

Nhưng cũng vì có Sầm Già Nam, Hách Đông Duyên cả đời chỉ là một hoàng đế bù nhìn.

Có rất nhiều lời đồn đại về Sầm Già Nam, cả trong dân gian lẫn trong cung, đều nói về cùng một điều: Sầm Già Nam sinh ra đã có đôi mắt dị sắc, mắt trái màu tím, là điềm gở, là dị đoan.

Ý thức còn sót lại của Đàm Bảo Lộ cảm thấy Sầm Già Nam đang mạnh mẽ tách hàm răng nghiến chặt của nàng ra.

Nàng không thân thiết gì với Sầm Già Nam, nên đến chết vẫn không hiểu vì sao Sầm Già Nam lại hận nàng đến vậy, việc đầu tiên hắn làm sau khi đánh vào kinh thành là bắt Hách Đông Duyên giao nàng ra.

Nàng chỉ có thể đoán, có lẽ vì khi còn nhỏ, nàng cũng giống những người khác, luôn né tránh hắn, nên hắn mới ghi hận trong lòng.

Sầm Già Nam tách hàm răng nàng ra, đưa tay vào, mặc kệ tay bị răng nàng cào xước.

“Nhổ ra!” Sầm Già Nam ra lệnh.

Nàng đã chết rồi, làm sao mà nhổ ra được?

“Nhổ ra.”

Giọng Sầm Già Nam càng lúc càng nhỏ, cuối cùng gần như lẩm bẩm: “Đàm Bảo Lộ, nhổ ra cho ta…”

So với hồn phách lạnh lẽo của nàng, bàn tay Sầm Già Nam nóng rực như thiêu đốt.

Bàn tay hắn thô ráp, những vết chai sạn do cầm kiếm lâu ngày cọ xát vào khóe miệng nàng đến bật máu.

Nhưng nàng không còn cảm giác đau đớn, như có một luồng khí tách ra khỏi cơ thể.

Nàng lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống chúng sinh phía dưới.

Nàng thấy Sầm Già Nam ngồi im, ôm chặt thi thể nàng, vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày biến mất, thay vào đó là sự hoang mang, bất lực như một đứa trẻ lạc đường.

Đàm Bảo Lộ khoanh tay trước ngực, cảm thấy cảnh tượng này thật kỳ lạ.

Chính Sầm Già Nam ép Hách Đông Duyên gϊếŧ nàng, giờ nàng đã chết, sao hắn lại ôm nàng với vẻ mặt đau khổ như vậy?

“Gϊếŧ.” Sầm Già Nam không buồn ngẩng đầu lên mà ra lệnh.

18

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.