TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 2.1: Mở ra không gian

Mặc Dư khóc đến mức nghẹn thở, đột nhiên cô cảm thấy chóng mặt, đầu óc quay cuồng.

Khi cô mở mắt ra, trước mắt là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ, mờ mịt trong màn sương trắng.

Đây là đâu?

Cô nhìn xung quanh thì thấy cách đó không xa có một căn nhà gỗ hai tầng mang phong cách cổ xưa. Bên cạnh là một cây đại thụ to đến mức không thể thấy đỉnh, dưới gốc cây có một cái giếng cổ.

Ngoại trừ khoảng đất trống dưới chân, tất cả những gì cô thấy chỉ là màn sương trắng dày đặc, không còn gì khác.

Mặc Dư cảm thấy bất an, chậm rãi tiến về phía cửa căn nhà, nhẹ giọng hỏi: “Có ai ở đây không?”

Chờ một lúc lâu nhưng không ai trả lời.

Lẽ nào vừa trọng sinh đã chết rồi sao?

Cô còn chưa kịp báo thù mà! Sao có thể cam tâm?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Mặc Dư trở nên lạnh lẽo.

Cô không tin! Nếu ông trời đã cho cô cơ hội làm lại từ đầu, không thể nào lại để cô chết dễ dàng như vậy.

Cô thử bước về phía trước, nhất định phải tìm ra chuyện gì đang xảy ra.

Bỗng một tiếng thở dài vang lên.

Mặc Dư giật mình ngẩng đầu, đảo mắt nhìn quanh: “Ai? Ai đang ở đó? Đây là đâu?”

Vẫn không có ai trả lời.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô.

“Có ai không?”

Lại là một tiếng thở dài.

Mặc Dư: “…”

Cô hơi rùng mình, nhưng đã trải qua mười năm sống trong mạt thế, loại chuyện kỳ lạ nào mà cô chưa từng gặp qua?

Xác sống, động vật biến dị, thực vật biến dị, đủ loại dị năng kỳ quái, cô đã thấy quá nhiều. Vậy nên dù có gặp chuyện hoang đường đến đâu, cô vẫn có thể bình tĩnh chấp nhận.

Cô thận trọng bước về phía căn nhà, đến tận cửa vẫn không có ai lên tiếng.

Mặc Dư đẩy nhẹ cánh cửa gỗ, bước vào trong.

Ở chính giữa căn phòng treo một bức tranh.

Trong tranh là một người đàn ông đội mũ ngọc, mái tóc bạc dài buông rủ, đôi mày kiếm hơi nhướng lên, vẻ mặt nghiêm nghị. Hắn khoác áo choàng màu bạc, bên hông đeo một thanh cổ kiếm cùng màu, trông hệt như một vị tiên nhân giáng thế.

Cô còn chưa kịp hoàn hồn, liền vội vàng chắp tay, nghiêm túc cúi đầu: “Xin chào tiên nhân, rất xin lỗi vì đã quấy rầy, mong được thứ lỗi!”

Một tiếng thở dài lại vang lên.

Mặc Dư: “…”

Cô thầm nghĩ vị tiên nhân này có vấn đề gì vậy? Nhưng ngoài mặt vẫn lịch sự nói: “Tiên nhân, có thể cho tôi biết nơi này là đâu không? Tôi đang chết hay vừa xuyên không vậy?”

Một giọng nói trầm thấp vang lên: “Thôi được rồi...”

Cô còn chưa kịp phản ứng, trước mắt đã lóe lên một luồng sáng trắng rồi nhanh chóng lao thẳng vào giữa trán cô.

Ngay sau đó, một cơn đau nhức đến thấu xương khiến cô hét lên: "Á, á, á!"

Cô ngất lịm đi không biết đã bao lâu trôi qua, khi tỉnh lại cô đưa tay chạm vào trán, nhận ra cơn đau đã biến mất.

Cô phát hiện mình đã quay trở lại căn phòng ngủ của ba mẹ, nhưng miếng ngọc bội trong tay đã biến mất.

Bỗng một giọng nói lạ vang lên trong đầu: [Chúc mừng chủ nhân đã kích hoạt không gian. Tôi là linh hồn của không gian Tiểu Ngải.]

[Hiện tại không gian có thể sử dụng các chức năng sau: Kho lưu trữ và linh tuyền. Kho lưu trữ có khả năng bảo quản thực phẩm, vật phẩm khi đưa vào sẽ không hư hỏng hay biến chất. Không gian hiện tại có thể chứa tối đa 300m², có thể nâng cấp. Linh tuyền có tác dụng tăng cường thể lực, cải thiện sức khỏe, đào thải độc tố trong cơ thể.]

3

0

1 tuần trước

7 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.