0 chữ
Chương 4
Chương 2.2: Mở ra không gian
[Chủ nhân có thể sử dụng ý niệm để ra vào không gian hoặc kích hoạt các chức năng bên trong.]
Mặc Dư ngây người mất vài giây, sau đó dần tiêu hóa thông tin.
Kiếp trước cô từng nghe nói có một số người sở hữu dị năng không gian, nhưng thực chất đó chỉ là một kho chứa đồ.
Hơn nữa không gian ấy không có chức năng bảo quản, thực phẩm để lâu vẫn sẽ thối rữa.
Vậy mà cô không chỉ có không gian lưu trữ bảo quản, còn có cả linh hồn quản lý không gian? Quá kỳ diệu!
Cô thử dùng ý niệm di chuyển tấm ảnh ba mẹ trên tủ đầu giường vào không gian.
Tấm ảnh ngay lập tức hiện ra giữa khoảng trống trong không gian, lẻ loi nằm trên nền đất.
Cô tiếp tục đưa cả chiếc tủ đầu giường vào. Nó cũng bị ném vào một cách ngẫu nhiên, đồ đạc bên trong rơi vãi khắp nơi.
Nhìn cảnh này, cô không khỏi nhíu mày: "Sao bừa bộn thế này?"
“Tiểu Ngải? Tiểu Ngải?” Cô thử gọi.
[Có mặt, thưa chủ nhân.] Một giọng nói máy móc vang lên.
Mặc Dư lập tức trở nên phấn khích, cô có thể giao tiếp với không gian, vậy thì quá tiện lợi rồi!
"Tiểu Ngải, có cách nào để sắp xếp đồ đạc gọn gàng không? Mọi thứ cứ bị ném lung tung thế này nhìn rối mắt quá."
[Chủ nhân yên tâm, sau năm phút Tiểu Ngải sẽ tự động sắp xếp lại toàn bộ vật phẩm trong không gian.]
“Thật sao? Tốt quá! Cảm ơn nhé Tiểu Ngải!”
Mặc Dư hưng phấn không thôi. Ông trời đúng là ưu ái cô!
[Không có gì, thưa chủ nhân. Tiểu Ngải có thể giúp quản lý không gian một cách tối ưu nhất.]
“Được rồi Tiểu Ngải, cơ thể tôi đang bị thương, linh tuyền có thể chữa lành không?”
Cô nhìn về phía giếng cổ trong không gian. Bên cạnh còn có một ống trúc nhỏ, chắc hẳn là để múc nước.
[Chủ nhân, một ống trúc nước có thể chữa lành tất cả vết thương, kể cả nội thương. Nếu chỉ là vết thương ngoài da, chỉ cần một giọt linh tuyền là đủ. Thường xuyên uống linh tuyền có thể tăng cường sức khỏe.]
“Hiểu rồi! Cảm ơn Tiểu Ngải!”
Không thể chờ đợi lâu hơn, cô lập tức dùng ý niệm múc đầy một ống trúc nước rồi uống cạn.
Chẳng mấy chốc, một luồng hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể.
Mặc Dư cảm nhận được từng vết thương đang nhanh chóng lành lại, đến cả sẹo cũng không để lại.
Đây đúng là thần dược!
Khoảng năm phút sau, cơ thể cô bắt đầu toát ra một lớp dịch đen kèm theo mùi hôi nồng nặc.
Dịch này càng lúc càng đặc quánh, biến thành bùn đen bốc mùi thối kinh khủng.
Mặc Dư không chịu nổi, hoảng hốt gọi Tiểu Ngải: "Tiểu Ngải! Tôi bị trúng độc sao? Sao lại có thứ này chảy ra?"
[Chủ nhân, vì lượng linh tuyền uống vào hơi nhiều, ngoài việc chữa lành vết thương, nó còn giúp tẩy tủy, loại bỏ độc tố tích tụ trong cơ thể. Chủ nhân đang trở nên mạnh mẽ hơn.]
Mặc Dư kinh ngạc nhìn lớp bùn đen trên người, ánh mắt sáng lên.
Cô không chỉ có cơ hội sống lại, còn có không gian kỳ diệu này.
Kiếp này cô nhất định phải làm lại từ đầu.
Mặc Dư nhíu mày, cố gắng nín thở: “Trời ơi, mùi này nặng quá!”
[Chủ nhân xin chờ một lát nữa thôi, đợi tạp chất đào thải xong thì mau đi tắm nhé
Cô kiên nhẫn chờ đến khi lớp bùn đen ngừng chảy, lập tức lao thẳng vào phòng tắm, mở vòi hoa sen. Cô không thể chịu đựng thêm dù chỉ một giây!
Mặc Dư ngây người mất vài giây, sau đó dần tiêu hóa thông tin.
Kiếp trước cô từng nghe nói có một số người sở hữu dị năng không gian, nhưng thực chất đó chỉ là một kho chứa đồ.
Hơn nữa không gian ấy không có chức năng bảo quản, thực phẩm để lâu vẫn sẽ thối rữa.
Vậy mà cô không chỉ có không gian lưu trữ bảo quản, còn có cả linh hồn quản lý không gian? Quá kỳ diệu!
Cô thử dùng ý niệm di chuyển tấm ảnh ba mẹ trên tủ đầu giường vào không gian.
Tấm ảnh ngay lập tức hiện ra giữa khoảng trống trong không gian, lẻ loi nằm trên nền đất.
Cô tiếp tục đưa cả chiếc tủ đầu giường vào. Nó cũng bị ném vào một cách ngẫu nhiên, đồ đạc bên trong rơi vãi khắp nơi.
Nhìn cảnh này, cô không khỏi nhíu mày: "Sao bừa bộn thế này?"
[Có mặt, thưa chủ nhân.] Một giọng nói máy móc vang lên.
Mặc Dư lập tức trở nên phấn khích, cô có thể giao tiếp với không gian, vậy thì quá tiện lợi rồi!
"Tiểu Ngải, có cách nào để sắp xếp đồ đạc gọn gàng không? Mọi thứ cứ bị ném lung tung thế này nhìn rối mắt quá."
[Chủ nhân yên tâm, sau năm phút Tiểu Ngải sẽ tự động sắp xếp lại toàn bộ vật phẩm trong không gian.]
“Thật sao? Tốt quá! Cảm ơn nhé Tiểu Ngải!”
Mặc Dư hưng phấn không thôi. Ông trời đúng là ưu ái cô!
[Không có gì, thưa chủ nhân. Tiểu Ngải có thể giúp quản lý không gian một cách tối ưu nhất.]
“Được rồi Tiểu Ngải, cơ thể tôi đang bị thương, linh tuyền có thể chữa lành không?”
Cô nhìn về phía giếng cổ trong không gian. Bên cạnh còn có một ống trúc nhỏ, chắc hẳn là để múc nước.
“Hiểu rồi! Cảm ơn Tiểu Ngải!”
Không thể chờ đợi lâu hơn, cô lập tức dùng ý niệm múc đầy một ống trúc nước rồi uống cạn.
Chẳng mấy chốc, một luồng hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể.
Mặc Dư cảm nhận được từng vết thương đang nhanh chóng lành lại, đến cả sẹo cũng không để lại.
Đây đúng là thần dược!
Khoảng năm phút sau, cơ thể cô bắt đầu toát ra một lớp dịch đen kèm theo mùi hôi nồng nặc.
Dịch này càng lúc càng đặc quánh, biến thành bùn đen bốc mùi thối kinh khủng.
Mặc Dư không chịu nổi, hoảng hốt gọi Tiểu Ngải: "Tiểu Ngải! Tôi bị trúng độc sao? Sao lại có thứ này chảy ra?"
Mặc Dư kinh ngạc nhìn lớp bùn đen trên người, ánh mắt sáng lên.
Cô không chỉ có cơ hội sống lại, còn có không gian kỳ diệu này.
Kiếp này cô nhất định phải làm lại từ đầu.
Mặc Dư nhíu mày, cố gắng nín thở: “Trời ơi, mùi này nặng quá!”
[Chủ nhân xin chờ một lát nữa thôi, đợi tạp chất đào thải xong thì mau đi tắm nhé
Cô kiên nhẫn chờ đến khi lớp bùn đen ngừng chảy, lập tức lao thẳng vào phòng tắm, mở vòi hoa sen. Cô không thể chịu đựng thêm dù chỉ một giây!
3
0
1 tuần trước
23 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
