TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 1.2: Sống lại

Mặc Thiếu Quân chộp lấy cây móc áo gỗ đặt ở chân giường, điên cuồng quật xuống người cô.

Từng cú đánh nặng nề giáng xuống, máu từ người cô loang đỏ cả sàn nhà. Cho đến khi nhìn thấy cô bê bết máu, hắn mới hoảng hốt vứt móc áo rồi bỏ chạy.

Mặc Dư đã sống lại vào khoảnh khắc ấy, lúc cô đang nằm trên nền đất, toàn thân không thể cử động.

Kiếp trước Mặc Thiếu Quân ăn chơi trác táng, kết giao với đủ loại cặn bã.

Một tuần trước khi mạt thế xảy ra, hắn cùng một tên lưu manh khác là Kỳ Vũ, dẫn theo bốn thằng đàn em chặn đường cô. Cô hoàn toàn không có khả năng chống cự, bị bọn chúng kéo vào một nhà kho bỏ hoang, hành hạ suốt một ngày một đêm.

Nghĩ đến đây, hận thù trong lòng cô sôi trào!

Ông trời đã cho cô cơ hội sống lại, vậy đời này cô nhất định sẽ là kẻ cầm dao gϊếŧ sạch bọn chúng!

Cô thề!

Tất cả những kẻ từng bắt nạt, phản bội, hãm hại cô, từng gương mặt một đều hiện lên trong đầu. Đời này không ai được phép sống yên ổn!

Mặc Dư nghiến răng, cố gắng nhịn đau lật người lại, bò từng chút một về phía tủ đầu giường.

Cô kéo ngăn kéo thứ hai ra, bên trong có một chiếc hộp trang sức tinh xảo.

Đây là di vật của mẹ.

Mẹ từng nói rằng trong này có một miếng ngọc gia truyền vô giá do bà ngoại để lại. Mẹ vốn định giữ nó cho đến khi cô kết hôn mới trao tặng, nhưng ba mẹ cô đã bỏ cô mà đi rồi.

Kiếp trước cô chưa từng lấy được miếng ngọc này. Khi đó vì bị Mặc Thiếu Quân đánh trọng thương, cô đã bất tỉnh suốt một ngày một đêm.

May mắn là hàng xóm đi ngang qua thấy cửa nhà cô mở suốt một đêm không đóng, tò mò vào kiểm tra mới phát hiện cô nằm trên sàn rồi lập tức gọi cấp cứu.

Sau đó cô nằm viện, mãi cho đến trước khi mạt thế xảy ra một tuần mới quay về nhà. Trên đường đi, cô bị đám người Mặc Thiếu Quân chặn lại.

Mặc Dư cầm lấy hộp trang sức, mở ra.

Bên trong là một miếng ngọc bội trắng trong suốt, trên bề mặt chạm khắc hình một bông lan mềm mại.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve nó, trong đầu hiện lên ký ức về mẹ.

Ngày trước mẹ luôn xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Bé con, đừng sợ, mẹ luôn ở đây.”

Nhưng bây giờ, cô sẽ không bao giờ còn được gặp lại mẹ nữa.

Nước mắt Mặc Dư lặng lẽ rơi xuống, cô khóc nghẹn ngào, không nhận ra máu từ những vết thương trên tay đang nhỏ xuống, thấm vào miếng ngọc bội.

Ngay khoảnh khắc đó, miếng ngọc bắt đầu phát ra ánh sáng dịu nhẹ.

3

0

1 tuần trước

4 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.