0 chữ
Chương 26
Chương 9.3: Bác cả tìm đến tận cửa
“Á! Đau, đau, đau!”
Từ Phượng Cầm sợ đến mức hồn vía lên mây.
[Con bé này dám ra tay thật!]
“Nói! Hôm đó xảy ra chuyện gì? Vì sao ba mẹ cháu đột nhiên ra khỏi nhà?”
Mặc Dư xoay người ra sau, nắm tóc bà ta. Một chân cô huých gối khiến bà ta quỳ rạp xuống đất, dao dí sát vào cổ.
Từ Phượng Cầm choáng váng.
[Con bé này sao lại dám ra tay ghê gớm thế?]
Bà ta thật sự tin nếu lỡ lời sẽ bị đứa nhóc này cắt cổ ngay lập tức.
“Mặc Dư, hôm đó hình như ba cháu nhận được cuộc gọi từ một người bạn, nói thấy cháu gặp tai nạn ở khu thu hoạch Bàn Đào, thành phố H, tay chân gãy hết, đầu còn đập vào đá. Ba cháu nghe xong liền vội gọi cho mẹ cháu rồi hai người họ cùng đi ngay.”
Thật ra Từ Phượng Cầm không nói dối.
Khi đó đúng là Mặc Trình Tường dựng nên vở kịch này trước mặt bà ta.
Ông ta biết rõ bà ta chỉ là con hổ giấy, tham tiền, hèn nhát, dọa một tí là sợ rúm người.
Nhưng Mặc Trình Tường không biết là sau đó một cuộc nói chuyện bí mật đã bị Từ Phượng Cầm vô tình nghe thấy.
Chỉ là hiện tại bà ta không dám nói hết. Nếu không, chắc chắn Mặc Dư sẽ không để yên cho bà ta.
Mặc Dư cũng không chắc lời Từ Phượng Cầm có bao nhiêu phần chân thật.
Nhưng dựa vào hiểu biết kiếp trước của cô về ông bác Mặc Trình Tường, thì đoạn này có vẻ đúng.
Ít nhất, cuộc gọi kia là thật.
Chỉ có điều, đó rõ ràng là một cái bẫy. Vì hôm đó cô hoàn toàn không gặp chuyện gì cả.
Mặc Trình Tường chắc chắn có liên quan.
Về phần Từ Phượng Cầm biết đến đâu, chuyện rồi cũng sẽ sáng tỏ thôi.
Mặc dù Mặc Dư chưa rõ vì sao bác cả lại muốn hại ba mẹ mình, nhưng lúc này cô không muốn gây thêm rắc rối.
Có thể nhiều người đã thấy Từ Phượng Cầm vào nhà cô. Nếu giờ mà cô gϊếŧ bà ta, nhất định sẽ gặp không ít phiền phức.
Thời gian để cô chuẩn bị cho ngày tận thế không còn nhiều.
[Hừ, để bà ta sống thêm vài ngày cũng chẳng sao. Đợi khi mạt thế đến thì đừng hòng có ai thoát được!]
Mặc Dư cất dao vào tay áo, cười dịu dàng: “Ôi chao, bác cả đứng dậy đi ạ. Cháu tuổi còn nhỏ nên nóng nảy quá, mong bác đừng để bụng.”
Vừa nói, cô vừa đỡ bà ta đứng lên.
“Không, không sao. Bác đi về trước đây.”
Từ Phượng Cầm lắp bắp xong câu đó thì kéo mạnh cửa, lao ra ngoài như bị chó đuổi.
Lúc đến cổng, bà ta còn vấp ngã một cú, nhưng chẳng kịp xuýt xoa, bà ta đã lồm cồm bò dậy rồi chạy biến.
Từ Phượng Cầm sợ đến mức hồn vía lên mây.
[Con bé này dám ra tay thật!]
“Nói! Hôm đó xảy ra chuyện gì? Vì sao ba mẹ cháu đột nhiên ra khỏi nhà?”
Mặc Dư xoay người ra sau, nắm tóc bà ta. Một chân cô huých gối khiến bà ta quỳ rạp xuống đất, dao dí sát vào cổ.
Từ Phượng Cầm choáng váng.
[Con bé này sao lại dám ra tay ghê gớm thế?]
Bà ta thật sự tin nếu lỡ lời sẽ bị đứa nhóc này cắt cổ ngay lập tức.
“Mặc Dư, hôm đó hình như ba cháu nhận được cuộc gọi từ một người bạn, nói thấy cháu gặp tai nạn ở khu thu hoạch Bàn Đào, thành phố H, tay chân gãy hết, đầu còn đập vào đá. Ba cháu nghe xong liền vội gọi cho mẹ cháu rồi hai người họ cùng đi ngay.”
Thật ra Từ Phượng Cầm không nói dối.
Khi đó đúng là Mặc Trình Tường dựng nên vở kịch này trước mặt bà ta.
Nhưng Mặc Trình Tường không biết là sau đó một cuộc nói chuyện bí mật đã bị Từ Phượng Cầm vô tình nghe thấy.
Chỉ là hiện tại bà ta không dám nói hết. Nếu không, chắc chắn Mặc Dư sẽ không để yên cho bà ta.
Mặc Dư cũng không chắc lời Từ Phượng Cầm có bao nhiêu phần chân thật.
Nhưng dựa vào hiểu biết kiếp trước của cô về ông bác Mặc Trình Tường, thì đoạn này có vẻ đúng.
Ít nhất, cuộc gọi kia là thật.
Chỉ có điều, đó rõ ràng là một cái bẫy. Vì hôm đó cô hoàn toàn không gặp chuyện gì cả.
Mặc Trình Tường chắc chắn có liên quan.
Về phần Từ Phượng Cầm biết đến đâu, chuyện rồi cũng sẽ sáng tỏ thôi.
Mặc dù Mặc Dư chưa rõ vì sao bác cả lại muốn hại ba mẹ mình, nhưng lúc này cô không muốn gây thêm rắc rối.
Thời gian để cô chuẩn bị cho ngày tận thế không còn nhiều.
[Hừ, để bà ta sống thêm vài ngày cũng chẳng sao. Đợi khi mạt thế đến thì đừng hòng có ai thoát được!]
Mặc Dư cất dao vào tay áo, cười dịu dàng: “Ôi chao, bác cả đứng dậy đi ạ. Cháu tuổi còn nhỏ nên nóng nảy quá, mong bác đừng để bụng.”
Vừa nói, cô vừa đỡ bà ta đứng lên.
“Không, không sao. Bác đi về trước đây.”
Từ Phượng Cầm lắp bắp xong câu đó thì kéo mạnh cửa, lao ra ngoài như bị chó đuổi.
Lúc đến cổng, bà ta còn vấp ngã một cú, nhưng chẳng kịp xuýt xoa, bà ta đã lồm cồm bò dậy rồi chạy biến.
3
0
1 tuần trước
23 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
