0 chữ
Chương 25
Chương 9.2: Bác cả tìm đến tận cửa
“Anh ta đến tìm cháu làm gì? Với lại cả ngày cháu chẳng có ở nhà, anh ta có đến hay không thì cháu biết được chắc?”
“Đừng có giả ngây ngô. Con bé chết tiệt này, Thiếu Quân rõ ràng nói sẽ đến tìm cháu!”
Mặc Dư bực bội bĩu môi: “Bác nói anh ta đến là đến chắc? Cháu còn bảo anh ta về nhà rồi đấy! Bác gọi điện cho anh ta đi, cháu hỏi thẳng xem anh ta đã đi đâu.”
Từ Phượng Cầm vừa nói vừa tự nhiên bước vào phòng khách: “Nếu gọi được thì bác đâu phải mò đến đây.”
“Chắc anh ta lại lang thang ở đâu rồi. Bác chẳng lạ gì cái tính đó của anh họ mà. Thay vì đến đây, chi bằng bác về nhà ngủ một giấc dưỡng nhan đi cho rồi.”
Thật ra bà ta cũng không chắc Mặc Thiếu Quân có đến tìm Mặc Dư hay không. Chỉ là hai ngày nay, bà ta gọi mãi không được, nên mới qua xem sao.
Nghĩ đến bàn mạt chược ở nhà, bà ta bắt đầu đứng ngồi không yên. Đã bảy giờ tối rồi, bà ta còn muốn về nhà đánh bài nữa cơ.
“Con bé chết tiệt, tốt nhất là anh họ cháu chưa từng đến đây, không thì bác sẽ không tha cho cháu đâu đấy!”
Dứt lời bà ta định quay người bước ra ngoài.
Mặc Dư nhanh chân chặn trước, đóng cửa lại: “Bác cả à, đừng vội đi chứ. Đã đến rồi thì ngồi uống ly trà cho ấm bụng đã.”
“Cháu đóng cửa làm cái gì hả? Mau tránh ra!”
Từ Phượng Cầm đẩy Mặc Dư một cái nhưng không đẩy nổi.
Bà ta còn đang nghi hoặc thì đã thấy lưỡi dao lạnh ngắt kề sát cổ mình.
Ngay lập tức, một dòng nước ấm ấm trào ra dưới chân bà ta.
“Mặc Dư, cháu định làm gì vậy, có gì từ từ nói...”
Từ Phượng Cầm run lẩy bẩy, hai chân mềm nhũn.
“Bác cả đừng căng thẳng, cháu chỉ muốn hỏi vài câu thôi. Nhưng mà tốt nhất là bác suy nghĩ kỹ trước khi trả lời nhé. Nói dối một câu, lỡ tay cháu run lên một chút thì bác tự gánh chịu hậu quả nhé.”
Mặc Dư ghét bỏ nhìn vũng nước dưới chân.
“Cháu, cháu hỏi gì bác cũng nói thật hết!”
Từ Phượng Cầm nhìn cô gái đang mỉm cười, nhưng ánh mắt thì sắc như dao.
Một cảm giác sợ hãi trào dâng trong lòng bà ta.
[Con bé này thật sự là đứa cháu trước kia sao?]
“Ba mẹ cháu rốt cuộc đã gặp chuyện gì?”
Ánh mắt Mặc Dư khóa chặt vào mắt bà ta, giọng lạnh như băng.
Từ Phượng Cầm hơi hoảng loạn.
[Chẳng lẽ con bé này biết gì rồi sao?]
“Chuyện gì là chuyện gì, chẳng phải ba cháu tai nạn do uống rượu à?”
“Thế à?”
Dù bà ta cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng sự hoảng hốt trong ánh mắt lúc nãy đã bị Mặc Dư thấy trọn.
Chuyện này quả nhiên có vấn đề.
“Không chịu nói thật?”
Lưỡi dao của Mặc Dư nhích lên một chút, lập tức có vệt máu đỏ lăn xuống cổ bà ta.
“Đừng có giả ngây ngô. Con bé chết tiệt này, Thiếu Quân rõ ràng nói sẽ đến tìm cháu!”
Mặc Dư bực bội bĩu môi: “Bác nói anh ta đến là đến chắc? Cháu còn bảo anh ta về nhà rồi đấy! Bác gọi điện cho anh ta đi, cháu hỏi thẳng xem anh ta đã đi đâu.”
Từ Phượng Cầm vừa nói vừa tự nhiên bước vào phòng khách: “Nếu gọi được thì bác đâu phải mò đến đây.”
“Chắc anh ta lại lang thang ở đâu rồi. Bác chẳng lạ gì cái tính đó của anh họ mà. Thay vì đến đây, chi bằng bác về nhà ngủ một giấc dưỡng nhan đi cho rồi.”
Thật ra bà ta cũng không chắc Mặc Thiếu Quân có đến tìm Mặc Dư hay không. Chỉ là hai ngày nay, bà ta gọi mãi không được, nên mới qua xem sao.
“Con bé chết tiệt, tốt nhất là anh họ cháu chưa từng đến đây, không thì bác sẽ không tha cho cháu đâu đấy!”
Dứt lời bà ta định quay người bước ra ngoài.
Mặc Dư nhanh chân chặn trước, đóng cửa lại: “Bác cả à, đừng vội đi chứ. Đã đến rồi thì ngồi uống ly trà cho ấm bụng đã.”
“Cháu đóng cửa làm cái gì hả? Mau tránh ra!”
Từ Phượng Cầm đẩy Mặc Dư một cái nhưng không đẩy nổi.
Bà ta còn đang nghi hoặc thì đã thấy lưỡi dao lạnh ngắt kề sát cổ mình.
Ngay lập tức, một dòng nước ấm ấm trào ra dưới chân bà ta.
“Mặc Dư, cháu định làm gì vậy, có gì từ từ nói...”
Từ Phượng Cầm run lẩy bẩy, hai chân mềm nhũn.
“Bác cả đừng căng thẳng, cháu chỉ muốn hỏi vài câu thôi. Nhưng mà tốt nhất là bác suy nghĩ kỹ trước khi trả lời nhé. Nói dối một câu, lỡ tay cháu run lên một chút thì bác tự gánh chịu hậu quả nhé.”
“Cháu, cháu hỏi gì bác cũng nói thật hết!”
Từ Phượng Cầm nhìn cô gái đang mỉm cười, nhưng ánh mắt thì sắc như dao.
Một cảm giác sợ hãi trào dâng trong lòng bà ta.
[Con bé này thật sự là đứa cháu trước kia sao?]
“Ba mẹ cháu rốt cuộc đã gặp chuyện gì?”
Ánh mắt Mặc Dư khóa chặt vào mắt bà ta, giọng lạnh như băng.
Từ Phượng Cầm hơi hoảng loạn.
[Chẳng lẽ con bé này biết gì rồi sao?]
“Chuyện gì là chuyện gì, chẳng phải ba cháu tai nạn do uống rượu à?”
“Thế à?”
Dù bà ta cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng sự hoảng hốt trong ánh mắt lúc nãy đã bị Mặc Dư thấy trọn.
Chuyện này quả nhiên có vấn đề.
“Không chịu nói thật?”
Lưỡi dao của Mặc Dư nhích lên một chút, lập tức có vệt máu đỏ lăn xuống cổ bà ta.
3
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
