0 chữ
Chương 24
Chương 9.1: Bác cả tìm đến tận cửa
Khi Mặc Dư đang điên cuồng tích trữ nhiên liệu thì ở thành phố K, nhóm Tần Nam vì tìm cô mà suýt chút nữa loạn cả lên.
Tần Nam nhìn hơn chục người mặc đồ đen trước mặt: “Không có manh mối gì sao? Mọi lối ra đều có người canh giữ, một đứa con gái mười lăm, mười sáu tuổi mà có thể biến mất không dấu vết à?”
“Anh Nam, lúc đó tụi em gần như đuổi kịp rồi, nhưng con bé đột nhiên ném ra hai ám khí, vừa rẽ một cái là mất hút luôn.”
“Con bé này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng tốc độ thật sự không giống người thường. Anh nói xem, có khi nào là người bên đó phái tới không?”
Trương Trì vừa nói vừa chỉ lên trời.
Tần Phong từ nãy đến giờ vẫn đứng như cái bóng phía sau bỗng lên tiếng: “Anh, với năng lực của em khi đó mà còn không kịp cướp lấy cái thùng gỗ, chứng tỏ con bé đó không hề đơn giản.”
Tần Nam cũng thấy khó hiểu. Trừ khi có người giúp, nếu không thì sao một đứa nhóc có thể lặng lẽ biến mất như thế được?
Chẳng lẽ đúng là người kia phái đến?
Năm xưa hắn ta rời đi lập nghiệp riêng cũng là vì bất đắc dĩ, chẳng lẽ người kia vẫn chưa tha cho hắn ta sao?
Mấy lần trước người kia đã chặn được phượng quan hà sa bọn hắn trộm ra, giờ ngay cả ngọc tỷ đời Tần cũng không bỏ qua?
Tần Nam châm một điếu xì gà, nheo mắt lại.
[Đã vô tình thì đừng trách tôi ân đoạn nghĩa tuyệt!]
“Chuyện con bé đó tạm gác lại đã. Sau này gặp lại thì bắt. Giờ tôi muốn lên kế hoạch cho việc khác.”
...
Mặc Dư nạp đủ bảy thùng nhiên liệu loại 200 lít thì lập tức quay về. Không ngờ bác tài gọi điện báo hàng đã được chuyển tới kho, đành để hắn chờ cô thêm hai mươi phút nữa.
Lúc cô về đến nơi đã hơn sáu giờ chiều. Cô nhanh chóng nhận hàng, khóa kho lại, tiện thể ăn cơm ngay ở phòng bên rồi về thẳng nhà cũ.
Không ngờ cô lại chạm mặt bác cả ngay trước cổng.
Bà ta nhuộm tóc đỏ rực, khoác áo lông đỏ, bên trong là váy ngắn màu đỏ, giày cao gót cũng đỏ nốt.
May mà trời chưa tối hẳn, chứ không thì cảnh tượng này đúng là quá dọa người.
Từng ấy tuổi rồi còn ăn mặc như vậy, thật sự không biết phải nói gì cho phải.
Nếu bà ta biết con trai mình đã sớm báo danh với Diêm Vương rồi, liệu bộ lông đỏ kia có nổ tung không?
Khóe môi Mặc Dư khẽ nhếch, cho xe chạy thẳng vào sân.
Từ Phượng Cầm cũng nhanh chân bước theo: “Ôi chao, Tiểu Dư, cháu biết lái xe từ bao giờ thế?”
“Ơ kìa, bác cả nói thế là sao? Sao cháu phải báo cáo với bác? Mà hình như chúng ta đã hai năm rưỡi không gặp rồi nhỉ?”
“Khụ, con bé này nói chuyện kiểu gì vậy? Bác hỏi thật, dạo gần đây Thiếu Quân có đến tìm cháu không?”
Tần Nam nhìn hơn chục người mặc đồ đen trước mặt: “Không có manh mối gì sao? Mọi lối ra đều có người canh giữ, một đứa con gái mười lăm, mười sáu tuổi mà có thể biến mất không dấu vết à?”
“Anh Nam, lúc đó tụi em gần như đuổi kịp rồi, nhưng con bé đột nhiên ném ra hai ám khí, vừa rẽ một cái là mất hút luôn.”
“Con bé này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng tốc độ thật sự không giống người thường. Anh nói xem, có khi nào là người bên đó phái tới không?”
Trương Trì vừa nói vừa chỉ lên trời.
Tần Phong từ nãy đến giờ vẫn đứng như cái bóng phía sau bỗng lên tiếng: “Anh, với năng lực của em khi đó mà còn không kịp cướp lấy cái thùng gỗ, chứng tỏ con bé đó không hề đơn giản.”
Chẳng lẽ đúng là người kia phái đến?
Năm xưa hắn ta rời đi lập nghiệp riêng cũng là vì bất đắc dĩ, chẳng lẽ người kia vẫn chưa tha cho hắn ta sao?
Mấy lần trước người kia đã chặn được phượng quan hà sa bọn hắn trộm ra, giờ ngay cả ngọc tỷ đời Tần cũng không bỏ qua?
Tần Nam châm một điếu xì gà, nheo mắt lại.
[Đã vô tình thì đừng trách tôi ân đoạn nghĩa tuyệt!]
“Chuyện con bé đó tạm gác lại đã. Sau này gặp lại thì bắt. Giờ tôi muốn lên kế hoạch cho việc khác.”
...
Mặc Dư nạp đủ bảy thùng nhiên liệu loại 200 lít thì lập tức quay về. Không ngờ bác tài gọi điện báo hàng đã được chuyển tới kho, đành để hắn chờ cô thêm hai mươi phút nữa.
Không ngờ cô lại chạm mặt bác cả ngay trước cổng.
Bà ta nhuộm tóc đỏ rực, khoác áo lông đỏ, bên trong là váy ngắn màu đỏ, giày cao gót cũng đỏ nốt.
May mà trời chưa tối hẳn, chứ không thì cảnh tượng này đúng là quá dọa người.
Từng ấy tuổi rồi còn ăn mặc như vậy, thật sự không biết phải nói gì cho phải.
Nếu bà ta biết con trai mình đã sớm báo danh với Diêm Vương rồi, liệu bộ lông đỏ kia có nổ tung không?
Khóe môi Mặc Dư khẽ nhếch, cho xe chạy thẳng vào sân.
Từ Phượng Cầm cũng nhanh chân bước theo: “Ôi chao, Tiểu Dư, cháu biết lái xe từ bao giờ thế?”
“Ơ kìa, bác cả nói thế là sao? Sao cháu phải báo cáo với bác? Mà hình như chúng ta đã hai năm rưỡi không gặp rồi nhỉ?”
3
0
1 tuần trước
15 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
