0 chữ
Chương 21
Chương 7.3: Bỏ trốn
Vì chưa rõ dinh dưỡng của đất đen này thế nào, cô trồng thử năm hố rồi dừng lại, móc điện thoại ra xem giờ.
Không biết mấy giờ rồi, cũng chẳng rõ bên ngoài bọn truy đuổi còn ở đó không.
Lúc này bên ngoài trời đã tối, đám người kia cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tần Phong và Tần Nam vẫn đang lệnh cho người bao vây điều tra quanh thành phố K, cần thì sẵn sàng gϊếŧ để đoạt lại ngọc tỷ.
Tính toán thời gian, Mặc Dư quyết định ra ngoài thăm dò. Cô cũng đâu thể cứ mãi ở trong không gian này được.
Ngọc tỷ vẫn đặt trong áσ ɭóŧ, cô không dám lấy ra, vì một khi lộ ra thì không gian sẽ tự động nuốt mất. Lỡ lúc đó cơ thể cô xảy ra chuyện gì, thì chẳng biết phải xử lý làm sao cho kịp.
Tìm quanh, chỉ có một bộ đồ xung phong, cô chọn áo khoác đen mặc ngoài rồi rời không gian.
Bên ngoài chính là con hẻm cô đã chạy vào trước đó.
Mặc Dư không khỏi cảm thán thì ra không gian đi vào từ đâu, ra cũng ở chỗ đó.
Ngoài trời tối đen, chỉ có vài bóng đèn đường mờ ảo cách đó không xa.
Cẩn thận cảm nhận, xung quanh không có hơi thở nào khả nghi, Mặc Dư lại quay về không gian. Thầm thở phào nhẹ nhõm, cô lái xe tải trong không gian, khởi động rồi cùng xe rời ra ngoài.
Lấy điện thoại chỉnh lại giờ theo thế giới thực là 1 giờ 33 phút sáng.
Mặc Dư chầm chậm lái xe ra khỏi hẻm, xác định phương hướng rồi thẳng tiến về phía cao tốc. Cô cố hết sức để không ai phát hiện ra sự tồn tại của mình, giảm bớt sự chú ý xuống mức thấp nhất.
Cách trạm thu phí khoảng 1 km, cô thu xe vào không gian, men theo đường tắt đến hàng rào bảo hộ, leo lên đường cao tốc.
Lại lấy xe ra, phóng như bay. Chưa đầy nửa tiếng đã về đến huyện Lan.
Xuống cao tốc, cô không dừng lại mà chạy thẳng một mạch về nhà.
Vào phòng khách, cô ngã xuống sofa, uống một ngụm linh tuyền rồi mới thấy dễ chịu hơn.
Lấy ngọc tỷ ném vào không gian, cảm giác rung động quen thuộc lại truyền đến, nhưng lần này cơ thể cô không có gì bất thường.
Bỗng không gian cắt đứt liên hệ khiến Mặc Dư cảm thấy bất an.
Dù cô thử nhiều lần nhưng không cảm nhận được sự tồn tại của nó, gọi Tiểu Ngải cũng không có phản hồi.
Mấy ngày nay tinh thần căng như dây đàn, giờ Mặc Dư bất chợt thấy mệt mỏi.
Cô không làm gì nữa, trở về phòng ngủ, định ngủ một giấc thật ngon. Thần kinh căng thẳng khiến toàn thân Mặc Dư rệu rã cả ra, chẳng còn chút sức lực nào cả.
Không biết mấy giờ rồi, cũng chẳng rõ bên ngoài bọn truy đuổi còn ở đó không.
Lúc này bên ngoài trời đã tối, đám người kia cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tần Phong và Tần Nam vẫn đang lệnh cho người bao vây điều tra quanh thành phố K, cần thì sẵn sàng gϊếŧ để đoạt lại ngọc tỷ.
Tính toán thời gian, Mặc Dư quyết định ra ngoài thăm dò. Cô cũng đâu thể cứ mãi ở trong không gian này được.
Ngọc tỷ vẫn đặt trong áσ ɭóŧ, cô không dám lấy ra, vì một khi lộ ra thì không gian sẽ tự động nuốt mất. Lỡ lúc đó cơ thể cô xảy ra chuyện gì, thì chẳng biết phải xử lý làm sao cho kịp.
Tìm quanh, chỉ có một bộ đồ xung phong, cô chọn áo khoác đen mặc ngoài rồi rời không gian.
Mặc Dư không khỏi cảm thán thì ra không gian đi vào từ đâu, ra cũng ở chỗ đó.
Ngoài trời tối đen, chỉ có vài bóng đèn đường mờ ảo cách đó không xa.
Cẩn thận cảm nhận, xung quanh không có hơi thở nào khả nghi, Mặc Dư lại quay về không gian. Thầm thở phào nhẹ nhõm, cô lái xe tải trong không gian, khởi động rồi cùng xe rời ra ngoài.
Lấy điện thoại chỉnh lại giờ theo thế giới thực là 1 giờ 33 phút sáng.
Mặc Dư chầm chậm lái xe ra khỏi hẻm, xác định phương hướng rồi thẳng tiến về phía cao tốc. Cô cố hết sức để không ai phát hiện ra sự tồn tại của mình, giảm bớt sự chú ý xuống mức thấp nhất.
Cách trạm thu phí khoảng 1 km, cô thu xe vào không gian, men theo đường tắt đến hàng rào bảo hộ, leo lên đường cao tốc.
Lại lấy xe ra, phóng như bay. Chưa đầy nửa tiếng đã về đến huyện Lan.
Vào phòng khách, cô ngã xuống sofa, uống một ngụm linh tuyền rồi mới thấy dễ chịu hơn.
Lấy ngọc tỷ ném vào không gian, cảm giác rung động quen thuộc lại truyền đến, nhưng lần này cơ thể cô không có gì bất thường.
Bỗng không gian cắt đứt liên hệ khiến Mặc Dư cảm thấy bất an.
Dù cô thử nhiều lần nhưng không cảm nhận được sự tồn tại của nó, gọi Tiểu Ngải cũng không có phản hồi.
Mấy ngày nay tinh thần căng như dây đàn, giờ Mặc Dư bất chợt thấy mệt mỏi.
Cô không làm gì nữa, trở về phòng ngủ, định ngủ một giấc thật ngon. Thần kinh căng thẳng khiến toàn thân Mặc Dư rệu rã cả ra, chẳng còn chút sức lực nào cả.
3
0
1 tuần trước
23 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
