0 chữ
Chương 20
Chương 7.2: Bỏ trốn
Nhanh như vậy mà tìm ra được cô thì chắc chắn không phải người bình thường, rõ ràng là nhất quyết không định buông tha! Dường như ngọc tỷ này rất quan trọng đối với họ.
“Bên kia, đuổi theo!” Một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ hô về phía bóng dáng của Mặc Dư.
Mấy người lập tức tăng tốc áp sát về phía này.
Thấy cả nhóm sắp đuổi kịp, Mặc Dư liền giơ hai tay, phóng ra hai luồng băng.
Sức sát thương không mạnh nhưng đủ để tạm thời cản tốc độ đối phương.
Trong lúc bọn họ còn sững lại, Mặc Dư lập tức lẩn vào một con hẻm nhỏ, không lớn lắm.
Vừa rẽ vào, cô ngay lập tức ẩn mình vào không gian.
Không thể chạy tiếp được nữa! Năng lực sắp cạn kiệt rồi.
Thực lực của cô vẫn còn quá yếu, nếu bị bắt kịp thì chắc chắn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
Nằm trên khoảng đất trống trong không gian, Mặc Dư cảm nhận được những rung chấn mạnh như động đất cấp mười.
Không gian vẫn liên tục truyền đến cảm giác “thèm ăn” dữ dội, nhưng lúc này cô không dám để nó hấp thu thêm gì cả.
Lần trước, chỉ vì ném đống phỉ thúy vào mà cơ thể cô nóng bừng, suýt ngất đi. Bây giờ ở bên ngoài, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Bất đắc dĩ, cô lên tiếng trấn an không gian: "Đừng vội, chờ tôi về nhà cũ sẽ cho ăn. Giờ quá nguy hiểm."
Chẳng bao lâu sau, không gian dường như hiểu lời cô, dần bình tĩnh lại.
Lúc này giọng Tiểu Ngải vang lên: [Chủ nhân, khi nào mình mới về nhà cũ?]
“Bây giờ chưa ra ngoài được, đợi nửa đêm rồi tính.”
[Vâng, chủ nhân.] Tiếng Tiểu Ngải nhỏ đi, Mặc Dư cũng không để ý thêm.
Chạy thục mạng nửa ngày khiến cô hơi khát, chỉ cần nghĩ đến là có ngay một ngụm linh tuyền.
Sau khi ống trúc rời môi cô thì tự động trở lại bên giếng cổ.
Hồi phục thể lực, Mặc Dư đứng lên, cẩn thận quan sát không gian.
Bên trái khoảng đất trống có một khối tường trong suốt như một ô vuông lớn, chia thành nhiều ngăn. Có ngăn chất cao đến mức không nhìn thấy đỉnh, có ngăn chỉ đặt một ít ở tầng dưới cùng.
Tiểu lâu, đại thụ, giếng cổ, đất đai trong không gian vẫn không có gì thay đổi.
Tạm thời chưa ra ngoài được, Mặc Dư lấy một túi hạt bắp và một cái cuốc nhỏ, định thử trồng trên mảnh đất đen kia.
Kiếp trước, khi sống ở khu dân nghèo bên ngoài căn cứ an toàn thành phố Z, cô từng nhận nhiệm vụ trồng trọt, nên cũng không xa lạ.
Cô đào một hố nhỏ, sau đó thả vào hai hạt rồi mới lấp đất lại.
“Bên kia, đuổi theo!” Một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ hô về phía bóng dáng của Mặc Dư.
Mấy người lập tức tăng tốc áp sát về phía này.
Thấy cả nhóm sắp đuổi kịp, Mặc Dư liền giơ hai tay, phóng ra hai luồng băng.
Sức sát thương không mạnh nhưng đủ để tạm thời cản tốc độ đối phương.
Trong lúc bọn họ còn sững lại, Mặc Dư lập tức lẩn vào một con hẻm nhỏ, không lớn lắm.
Vừa rẽ vào, cô ngay lập tức ẩn mình vào không gian.
Không thể chạy tiếp được nữa! Năng lực sắp cạn kiệt rồi.
Thực lực của cô vẫn còn quá yếu, nếu bị bắt kịp thì chắc chắn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
Không gian vẫn liên tục truyền đến cảm giác “thèm ăn” dữ dội, nhưng lúc này cô không dám để nó hấp thu thêm gì cả.
Lần trước, chỉ vì ném đống phỉ thúy vào mà cơ thể cô nóng bừng, suýt ngất đi. Bây giờ ở bên ngoài, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Bất đắc dĩ, cô lên tiếng trấn an không gian: "Đừng vội, chờ tôi về nhà cũ sẽ cho ăn. Giờ quá nguy hiểm."
Chẳng bao lâu sau, không gian dường như hiểu lời cô, dần bình tĩnh lại.
Lúc này giọng Tiểu Ngải vang lên: [Chủ nhân, khi nào mình mới về nhà cũ?]
“Bây giờ chưa ra ngoài được, đợi nửa đêm rồi tính.”
[Vâng, chủ nhân.] Tiếng Tiểu Ngải nhỏ đi, Mặc Dư cũng không để ý thêm.
Chạy thục mạng nửa ngày khiến cô hơi khát, chỉ cần nghĩ đến là có ngay một ngụm linh tuyền.
Hồi phục thể lực, Mặc Dư đứng lên, cẩn thận quan sát không gian.
Bên trái khoảng đất trống có một khối tường trong suốt như một ô vuông lớn, chia thành nhiều ngăn. Có ngăn chất cao đến mức không nhìn thấy đỉnh, có ngăn chỉ đặt một ít ở tầng dưới cùng.
Tiểu lâu, đại thụ, giếng cổ, đất đai trong không gian vẫn không có gì thay đổi.
Tạm thời chưa ra ngoài được, Mặc Dư lấy một túi hạt bắp và một cái cuốc nhỏ, định thử trồng trên mảnh đất đen kia.
Kiếp trước, khi sống ở khu dân nghèo bên ngoài căn cứ an toàn thành phố Z, cô từng nhận nhiệm vụ trồng trọt, nên cũng không xa lạ.
Cô đào một hố nhỏ, sau đó thả vào hai hạt rồi mới lấp đất lại.
3
0
1 tuần trước
23 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
