0 chữ
Chương 1
Chương 1.1: Sống lại
"Á..." Đau quá.
Mặc Dư khó nhọc mở mắt, nhìn lên trần nhà quen thuộc rồi nhất thời ngây người.
Chẳng phải cô đã bị trói chặt trong phòng thí nghiệm, bị chặt đứt tay chân, cuối cùng bị móc dị hạch rồi chết thảm ư? Sao lại trở về căn nhà cũ mười năm trước?
Không sai! Đây chính là phòng ngủ của ba mẹ cô trước khi mạt thế xảy ra.
Mặc Dư cảm thấy đầu óc trống rỗng, bàn tay chạm xuống nền đất lạnh lẽo, toàn thân đau nhức. Đây không phải là ảo giác, cô thực sự đã trọng sinh!
Hiện tại chỉ còn một tháng nữa sẽ xảy ra mạt thế, cũng là một tuần sau khi ba mẹ cô qua đời vì tai nạn xe.
Hôm nay cô về nhà cũ để thu dọn những món đồ mẹ để lại.
Vừa bước vào phòng ngủ của mẹ, cô đã bị một kẻ ôm chặt từ phía sau, đè ngã xuống giường. Một cái miệng hôi thối dí sát vào cổ cô, liên tục gặm cắn.
Mặc Dư cố gắng rút một tay ra, dùng hết sức cào mạnh vào khuôn mặt sau gáy.
“Mày là con đàn bà thối tha, dám cào tao hả? Muốn chết đúng không?” Một giọng nói đầy giận dữ gào lên.
"Là mày! Bỏ tao ra! Đồ cầm thú, thả tao ra!" Cô vùng vẫy, tay chân quẫy đạp loạn xạ.
Kẻ đang đè lên người cô không ai khác chính là gã anh họ khốn nạn Mặc Thiếu Quân, con trai của bác cả.
Chỉ cần nghe thấy giọng hắn, toàn thân Mặc Dư đã run rẩy, nỗi sợ hãi đã in sâu trong ký ức lập tức ập đến...
Từ nhỏ cô đã có một gương mặt xinh xắn, đôi mắt to tròn, sống mũi cao thanh tú. Tuy đôi môi không phải kiểu nhỏ nhắn nhưng lại gợi cảm tự nhiên. Làn da trắng trẻo mịn màng, mái tóc đen dài óng ả thường buộc cao gọn gàng.
Mặc Dư là đứa trẻ mà ai gặp cũng quý, nhưng chính vì sắc đẹp trời sinh đó mà cô đã bị tên cầm thú này quấy rối suốt bao nhiêu năm trời!
Hiện tại cô mới mười bảy tuổi, còn Mặc Thiếu Quân đã hai mươi sáu. Hắn chưa vợ, nhưng từ lâu đã để mắt đến cô.
Từ khi cô mười hai tuổi, hắn đã có những hành động quấy rối. Tuy chưa bao giờ thực sự làm điều gì vượt quá giới hạn, nhưng bóng ma tâm lý mà hắn để lại trong cô chưa từng phai nhạt.
Mặc Dư không quan tâm điều gì nữa, dùng toàn bộ sức lực cào mạnh vào mặt hắn. Chỉ trong chớp mắt, gương mặt hắn đã bị cào đến mức máu me be bét.
"Con ranh chết tiệt, con đàn bà thối tha, mày chán sống rồi đúng không!" Hắn tức giận gào lên, túm tóc cô lôi xuống đất.
Mặc Dư khó nhọc mở mắt, nhìn lên trần nhà quen thuộc rồi nhất thời ngây người.
Chẳng phải cô đã bị trói chặt trong phòng thí nghiệm, bị chặt đứt tay chân, cuối cùng bị móc dị hạch rồi chết thảm ư? Sao lại trở về căn nhà cũ mười năm trước?
Không sai! Đây chính là phòng ngủ của ba mẹ cô trước khi mạt thế xảy ra.
Mặc Dư cảm thấy đầu óc trống rỗng, bàn tay chạm xuống nền đất lạnh lẽo, toàn thân đau nhức. Đây không phải là ảo giác, cô thực sự đã trọng sinh!
Hiện tại chỉ còn một tháng nữa sẽ xảy ra mạt thế, cũng là một tuần sau khi ba mẹ cô qua đời vì tai nạn xe.
Hôm nay cô về nhà cũ để thu dọn những món đồ mẹ để lại.
Vừa bước vào phòng ngủ của mẹ, cô đã bị một kẻ ôm chặt từ phía sau, đè ngã xuống giường. Một cái miệng hôi thối dí sát vào cổ cô, liên tục gặm cắn.
“Mày là con đàn bà thối tha, dám cào tao hả? Muốn chết đúng không?” Một giọng nói đầy giận dữ gào lên.
"Là mày! Bỏ tao ra! Đồ cầm thú, thả tao ra!" Cô vùng vẫy, tay chân quẫy đạp loạn xạ.
Kẻ đang đè lên người cô không ai khác chính là gã anh họ khốn nạn Mặc Thiếu Quân, con trai của bác cả.
Chỉ cần nghe thấy giọng hắn, toàn thân Mặc Dư đã run rẩy, nỗi sợ hãi đã in sâu trong ký ức lập tức ập đến...
Từ nhỏ cô đã có một gương mặt xinh xắn, đôi mắt to tròn, sống mũi cao thanh tú. Tuy đôi môi không phải kiểu nhỏ nhắn nhưng lại gợi cảm tự nhiên. Làn da trắng trẻo mịn màng, mái tóc đen dài óng ả thường buộc cao gọn gàng.
Mặc Dư là đứa trẻ mà ai gặp cũng quý, nhưng chính vì sắc đẹp trời sinh đó mà cô đã bị tên cầm thú này quấy rối suốt bao nhiêu năm trời!
Từ khi cô mười hai tuổi, hắn đã có những hành động quấy rối. Tuy chưa bao giờ thực sự làm điều gì vượt quá giới hạn, nhưng bóng ma tâm lý mà hắn để lại trong cô chưa từng phai nhạt.
Mặc Dư không quan tâm điều gì nữa, dùng toàn bộ sức lực cào mạnh vào mặt hắn. Chỉ trong chớp mắt, gương mặt hắn đã bị cào đến mức máu me be bét.
"Con ranh chết tiệt, con đàn bà thối tha, mày chán sống rồi đúng không!" Hắn tức giận gào lên, túm tóc cô lôi xuống đất.
3
0
1 tuần trước
13 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
