0 chữ
Chương 13
Chương 5.3: Tiễn lên đường
Tên khốn đó cuối cùng cũng chết, nhưng đây chỉ mới là khởi đầu. Còn có Kỳ Vũ và lũ cặn bã khác vẫn chưa nhận báo ứng.
Kiếp trước bọn chúng như một lũ quỷ dữ, ám ảnh cô suốt những năm tháng đau khổ.
Ngay cả khi cận kề cái chết, nỗi căm hận, ghê tởm và sợ hãi với đàn ông vẫn chưa từng nguôi ngoai.
Nhưng cô biết mình không thể hành động lỗ mãng. Muốn báo thù trọn vẹn, cô phải đợi thời cơ thích hợp, chỉ có như vậy kế hoạch mới không có bất kỳ sơ hở nào.
Cô hít một hơi thật sâu, kéo tấm che nắng xuống muốn cắt đứt mọi ồn ào, gác lại những thứ khiến cô dao động.
Rồi cô khởi động xe, nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ, lao thẳng đến một nhà kho bỏ hoang cách đó hai cây số.
Kiếp trước, chính tại nơi ẩm thấp và tối tăm đó, chúng đã dẫm nát lòng tự trọng của cô.
Kiếp này, cô sẽ khiến kẻ đầu sỏ vĩnh viễn bị giam cầm tại nơi đây. Đó sẽ là điểm kết thúc cho đoạn ký ức nhuốm đầy thù hận và đau đớn.
Còn về gia đình hắn ta, nếu có ngày chạm mặt, cô sẽ tùy cơ ứng biến.
Có thể cô sẽ chọn tha thứ.
Hoặc cũng có thể, cô sẽ khiến họ phải trả giá.
Nhưng dù thế nào, cô tin rằng công lý cuối cùng cũng sẽ được thực thi. Những kẻ từng làm tổn thương cô, không ai có thể thoát tội.
Dựa theo ký ức kiếp trước, Mặc Vũ nhanh chóng đến nhà kho bỏ hoang.
Cánh cửa sắt hoen gỉ kẽo kẹt mở ra, bên trong trống trải chỉ có một góc chất đầy thùng giấy cũ, bên cạnh là những bao tải cũ kỹ.
Phía trước còn có một chiếc ghế gỗ cụt chân nằm chỏng chơ. Ngoài ra không còn thứ gì khác.
Vừa bước vào, những ký ức kinh hoàng lập tức trỗi dậy, cuốn cô về mười năm trước.
Từng cảnh tượng như đoạn phim tua chậm, gương mặt đáng ghê tởm của lũ ác quỷ lại một lần nữa hiện lên trước mắt.
Giọng cười man rợ, lời nói bẩn thỉu của chúng như những lời nguyền độc địa, vang vọng bên tai bám riết lấy cô.
Từng câu, từng chữ như con dao sắc bén, đâm thẳng vào tim cô, kéo cô vào hố sâu của những ký ức đẫm máu.
Đúng lúc này, một luồng hơi lạnh bao trùm lấy cô.
Không chỉ vì không khí ẩm thấp trong nhà kho, mà còn bởi cơn lạnh giá xuất phát từ nỗi căm hận tận xương tủy trong tim cô.
Cô đột ngột bừng tỉnh.
Dồn hết sức, cô ném mạnh xác Mặc Thiếu Quân về phía đống thùng giấy.
Tiếng "rầm" vang lên, bụi bặm tung tóe khắp nơi.
Cô không chần chừ mà kéo một bao tải rách phủ lên hắn, giấu đi sự tồn tại của kẻ cặn bã ấy.
Kiếp trước bọn chúng như một lũ quỷ dữ, ám ảnh cô suốt những năm tháng đau khổ.
Ngay cả khi cận kề cái chết, nỗi căm hận, ghê tởm và sợ hãi với đàn ông vẫn chưa từng nguôi ngoai.
Nhưng cô biết mình không thể hành động lỗ mãng. Muốn báo thù trọn vẹn, cô phải đợi thời cơ thích hợp, chỉ có như vậy kế hoạch mới không có bất kỳ sơ hở nào.
Cô hít một hơi thật sâu, kéo tấm che nắng xuống muốn cắt đứt mọi ồn ào, gác lại những thứ khiến cô dao động.
Rồi cô khởi động xe, nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ, lao thẳng đến một nhà kho bỏ hoang cách đó hai cây số.
Kiếp trước, chính tại nơi ẩm thấp và tối tăm đó, chúng đã dẫm nát lòng tự trọng của cô.
Còn về gia đình hắn ta, nếu có ngày chạm mặt, cô sẽ tùy cơ ứng biến.
Có thể cô sẽ chọn tha thứ.
Hoặc cũng có thể, cô sẽ khiến họ phải trả giá.
Nhưng dù thế nào, cô tin rằng công lý cuối cùng cũng sẽ được thực thi. Những kẻ từng làm tổn thương cô, không ai có thể thoát tội.
Dựa theo ký ức kiếp trước, Mặc Vũ nhanh chóng đến nhà kho bỏ hoang.
Cánh cửa sắt hoen gỉ kẽo kẹt mở ra, bên trong trống trải chỉ có một góc chất đầy thùng giấy cũ, bên cạnh là những bao tải cũ kỹ.
Phía trước còn có một chiếc ghế gỗ cụt chân nằm chỏng chơ. Ngoài ra không còn thứ gì khác.
Vừa bước vào, những ký ức kinh hoàng lập tức trỗi dậy, cuốn cô về mười năm trước.
Giọng cười man rợ, lời nói bẩn thỉu của chúng như những lời nguyền độc địa, vang vọng bên tai bám riết lấy cô.
Từng câu, từng chữ như con dao sắc bén, đâm thẳng vào tim cô, kéo cô vào hố sâu của những ký ức đẫm máu.
Đúng lúc này, một luồng hơi lạnh bao trùm lấy cô.
Không chỉ vì không khí ẩm thấp trong nhà kho, mà còn bởi cơn lạnh giá xuất phát từ nỗi căm hận tận xương tủy trong tim cô.
Cô đột ngột bừng tỉnh.
Dồn hết sức, cô ném mạnh xác Mặc Thiếu Quân về phía đống thùng giấy.
Tiếng "rầm" vang lên, bụi bặm tung tóe khắp nơi.
Cô không chần chừ mà kéo một bao tải rách phủ lên hắn, giấu đi sự tồn tại của kẻ cặn bã ấy.
3
0
1 tuần trước
12 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
