0 chữ
Chương 14
Chương 5.4: Tiễn lên đường
Làm xong, cô vẫn cảm thấy chưa đủ. Cô nhặt chiếc ghế gỗ cụt chân bên cạnh, ném mạnh xuống đống thùng giấy.
"Rầm!"
Chiếc ghế rơi ngay trên bao tải như một dấu chấm hết.
Cô nhìn tác phẩm của mình, khẽ gật đầu hài lòng.
Sau đó cô phủi tay, muốn rũ bỏ hết sự bẩn thỉu mà hắn để lại.
Xong xuôi cô quay người rời đi, không thèm ngoảnh lại.
Bóng cô nhanh chóng hòa vào bóng tối.
Khu vực này hoang vắng, không có camera an ninh.
Ngay cả khi thế giới vẫn còn vận hành bình thường, nơi này cũng chẳng ai đặt chân đến.
Huống hồ, bây giờ đã là thời khắc cận kề tận thế.
Mọi người đều bận rộn lo cho bản thân, ai lại rảnh rỗi bận tâm đến một góc khuất hẻo lánh như thế này?
Hơn nữa Mặc Thiếu Quân vốn là kẻ ăn chơi lêu lổng, cả tháng không về nhà là chuyện bình thường.
Vậy nên cô không hề lo lắng việc có ai đó phát hiện ra điều bất thường.
Còn sau khi tận thế đến, thế giới rơi vào hỗn loạn, ai còn để tâm đến sinh tử của một kẻ cặn bã?
Chuyện này coi như đã kết thúc.
Cô không muốn phí thêm thời gian.
Nhìn đồng hồ còn chưa đến tám giờ sáng, hoàn toàn đủ thời gian đến trung tâm thành phố.
Cô thu xe và điện thoại của hắn vào không gian, sau đó đổi sang chiếc xe tải nhỏ rồi quay về căn hộ trong thành phố.
Vừa bước vào nhà đã nhìn thấy ghế sofa, bàn trà, tivi cùng những vật dụng quen thuộc trong phòng khách, cô bỗng dưng bật khóc.
Quay đầu nhìn lại, Mặc Vũ lập tức nhận ra trên bàn ăn vẫn còn bữa cơm dang dở.
Nửa ly rượu trắng, một bát cơm chỉ ăn được một nửa.
Đồng tử cô co rút mạnh.
Rõ ràng ba mẹ đã vội vã rời đi, hơn nữa còn rất gấp!
Ba luôn cẩn thận, nếu chuẩn bị lái xe thì tuyệt đối không uống rượu. Còn mẹ cô dù có chuyện gì cũng không bao giờ bỏ bữa giữa chừng.
Rốt cuộc là tình huống nào có thể khiến họ rời đi trong vội vã đến vậy?
Ba mẹ cô gặp tai nạn ở vùng ngoại ô thành phố H, đúng lúc đó cô vẫn đang học cấp ba tại thành phố H. Khi nhận được cuộc gọi từ bác cả, cô lập tức rời khỏi trường đến thẳng nhà tang lễ.
Điều duy nhất cô nhìn thấy là gương mặt đã được chỉnh trang của ba mẹ trong quan tài lạnh lẽo.
Mọi chuyện sau đó đều do bác cả lo liệu.
Cô không hề tham gia vào bất kỳ khâu nào, chỉ mơ hồ làm theo sự sắp xếp của ông ta. Sáu ngày ở khách sạn gần nhà tang lễ, cô chẳng nghĩ được gì.
Bác cả thu xếp mọi việc, từ giải quyết chiếc xe bị nát vụn đến tổ chức tang lễ, rồi đưa tro cốt ba mẹ về nghĩa trang thành phố K.
"Rầm!"
Chiếc ghế rơi ngay trên bao tải như một dấu chấm hết.
Cô nhìn tác phẩm của mình, khẽ gật đầu hài lòng.
Sau đó cô phủi tay, muốn rũ bỏ hết sự bẩn thỉu mà hắn để lại.
Xong xuôi cô quay người rời đi, không thèm ngoảnh lại.
Bóng cô nhanh chóng hòa vào bóng tối.
Khu vực này hoang vắng, không có camera an ninh.
Ngay cả khi thế giới vẫn còn vận hành bình thường, nơi này cũng chẳng ai đặt chân đến.
Huống hồ, bây giờ đã là thời khắc cận kề tận thế.
Mọi người đều bận rộn lo cho bản thân, ai lại rảnh rỗi bận tâm đến một góc khuất hẻo lánh như thế này?
Hơn nữa Mặc Thiếu Quân vốn là kẻ ăn chơi lêu lổng, cả tháng không về nhà là chuyện bình thường.
Vậy nên cô không hề lo lắng việc có ai đó phát hiện ra điều bất thường.
Chuyện này coi như đã kết thúc.
Cô không muốn phí thêm thời gian.
Nhìn đồng hồ còn chưa đến tám giờ sáng, hoàn toàn đủ thời gian đến trung tâm thành phố.
Cô thu xe và điện thoại của hắn vào không gian, sau đó đổi sang chiếc xe tải nhỏ rồi quay về căn hộ trong thành phố.
Vừa bước vào nhà đã nhìn thấy ghế sofa, bàn trà, tivi cùng những vật dụng quen thuộc trong phòng khách, cô bỗng dưng bật khóc.
Quay đầu nhìn lại, Mặc Vũ lập tức nhận ra trên bàn ăn vẫn còn bữa cơm dang dở.
Nửa ly rượu trắng, một bát cơm chỉ ăn được một nửa.
Đồng tử cô co rút mạnh.
Rõ ràng ba mẹ đã vội vã rời đi, hơn nữa còn rất gấp!
Ba luôn cẩn thận, nếu chuẩn bị lái xe thì tuyệt đối không uống rượu. Còn mẹ cô dù có chuyện gì cũng không bao giờ bỏ bữa giữa chừng.
Ba mẹ cô gặp tai nạn ở vùng ngoại ô thành phố H, đúng lúc đó cô vẫn đang học cấp ba tại thành phố H. Khi nhận được cuộc gọi từ bác cả, cô lập tức rời khỏi trường đến thẳng nhà tang lễ.
Điều duy nhất cô nhìn thấy là gương mặt đã được chỉnh trang của ba mẹ trong quan tài lạnh lẽo.
Mọi chuyện sau đó đều do bác cả lo liệu.
Cô không hề tham gia vào bất kỳ khâu nào, chỉ mơ hồ làm theo sự sắp xếp của ông ta. Sáu ngày ở khách sạn gần nhà tang lễ, cô chẳng nghĩ được gì.
Bác cả thu xếp mọi việc, từ giải quyết chiếc xe bị nát vụn đến tổ chức tang lễ, rồi đưa tro cốt ba mẹ về nghĩa trang thành phố K.
3
0
1 tuần trước
4 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
