0 chữ
Chương 26
Chương 26
Đây là lần đầu tiên Liên Họa chứng kiến một con người sử dụng dị năng rõ ràng như vậy, không phải thông qua ký ức của các loài thực vật.
Cách thức tấn công này giống như tu sĩ sử dụng linh lực nhưng có chút khác biệt. Linh lực của tu sĩ được tích trữ ở đan điền và khắp cơ thể, trong khi loài người dường như lại sử dụng tinh thần lực để điều khiển.
Khoảnh khắc vừa rồi, cô cảm nhận được một luồng tinh thần lực mạnh mẽ phát ra từ người đàn ông này.
Ngoài tinh thần lực, cô còn cảm nhận được một loại năng lượng đặc biệt mà cô vẫn gặp hàng ngày khi tu luyện. Vậy là loại năng lượng đặc biệt này đã kích phát tiềm năng của loài người, hay loài người đã vô tình hấp thu năng lượng đặc biệt này và từ đó thay đổi thể chất?
Liên Họa suy nghĩ, có chút muốn mổ xẻ bộ não của người này để nghiên cứu cho rõ.
Nhưng ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong một giây rồi cô bỏ qua.
Con người có dị năng rất nhiều, chỉ cần cô đến nơi loài người tụ tập, muốn nghiên cứu bao nhiêu cũng có.
Xem xong trận chiến, cô chỉ cảm thán vài giây rồi tiếp tục bước đi.
Hôm qua sau khi cứu con chó, cô đã quyết định sẽ không tùy tiện cứu bất kỳ sinh vật nào nữa. Cứu chó thì còn tạm chấp nhận được nhưng cứu người thì lại là chuyện hoàn toàn khác. Ở nơi hoang vắng không bóng người như thế này, hơn nữa người đó lại là đàn ông, thì càng dễ sinh chuyện.
Liên Họa lúc rảnh rỗi đã xem rất nhiều tiểu thuyết và phim truyền hình của loài người. Trong những câu chuyện đó, các yêu quái đã tu luyện hàng trăm, hàng ngàn năm, cuối cùng đều yêu con người, kết cục thảm thương, tu luyện ngàn năm đổ sông đổ bể, thậm chí tan thành mây khói.
Cô xinh đẹp như vậy, tuyệt sắc khuynh thành, ngàn năm có một, lại khó khăn lắm mới vượt qua thiên kiếp để hóa thành người. Cứu người tức là vướng vào nhân quả, lỡ đâu người này lại yêu cô, thì sẽ rắc rối to.
Liên Họa cũng không biết có tồn tại cái gọi là nhân quả hay không. Bây giờ thành tinh chỉ có mỗi mình cô, nghĩ kỹ lại, cô cũng thuộc diện yêu tinh sắp tuyệt chủng, nếu đặt trong giới thực vật thì phải được bảo vệ đặc biệt, không thể tùy tiện quá gần gũi với loài người.
Yêu tinh đi ra ngoài phải biết bảo vệ chính mình.
Vừa đi vừa suy nghĩ, lá cây của Liên Họa không khỏi vểnh lên, tâm trạng vui vẻ đến nỗi màu sắc trên người cũng trở nên rực rỡ, lúc thì đỏ, lúc thì vàng, lúc lại xanh, cả bảy sắc cầu vồng chuyển biến không ngừng.
Nhưng dù cô không muốn can thiệp, vẫn có kẻ, à không, có chó không chịu để cô đi như vậy.
Hắc Cẩu luôn lặng lẽ bám theo cô từ phía xa. Nó chạy rất nhanh nhưng lại không biết cách che giấu thân hình, huống chi đám thực vật xung quanh đều nằm trong phạm vi cảm nhận của Liên Họa, cô đã phát hiện ra sự hiện diện của con chó ngay từ lúc đầu tiên một cách dễ dàng.
Nhưng Liên Họa cũng không đuổi nó đi, chỉ cần con chó này không đến gần, không liếʍ đầy nước dãi lên đầu cô, thì cô có thể coi như không nhìn thấy nó.
Khi nhìn thấy người đàn ông đã ngã xuống, Hắc Cẩu không còn ẩn nấp nữa, nó nhanh chóng chạy tới bên Úc Chập, dùng mũi hích hích, rồi hít hít khắp người anh một lúc.
Người đàn ông này vẫn còn sống, chưa chết.
Nhưng lúc này đám cỏ dại xung quanh đã lặng lẽ bao vây lấy Úc Chập, chúng chuẩn bị tấn công.
Hắc Cẩu gầm gừ dữ dội, sủa lớn tiếng với đám cỏ. Tuy nhiên, lũ cỏ chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn có ý định cuốn luôn cả Hắc Cẩu xuống cùng với người đàn ông.
Con chó lại hích hích lưng Úc Chập nhưng anh vẫn không tỉnh lại.
Lo lắng nhìn quanh, Hắc Cẩu dừng ánh mắt ở phía Liên Họa đang đi xa dần.
Nó sủa lớn hai tiếng, rồi tăng tốc đột ngột, chỉ trong chốc lát đã đuổi kịp bước chân của Liên Họa.
Cách thức tấn công này giống như tu sĩ sử dụng linh lực nhưng có chút khác biệt. Linh lực của tu sĩ được tích trữ ở đan điền và khắp cơ thể, trong khi loài người dường như lại sử dụng tinh thần lực để điều khiển.
Khoảnh khắc vừa rồi, cô cảm nhận được một luồng tinh thần lực mạnh mẽ phát ra từ người đàn ông này.
Ngoài tinh thần lực, cô còn cảm nhận được một loại năng lượng đặc biệt mà cô vẫn gặp hàng ngày khi tu luyện. Vậy là loại năng lượng đặc biệt này đã kích phát tiềm năng của loài người, hay loài người đã vô tình hấp thu năng lượng đặc biệt này và từ đó thay đổi thể chất?
Liên Họa suy nghĩ, có chút muốn mổ xẻ bộ não của người này để nghiên cứu cho rõ.
Con người có dị năng rất nhiều, chỉ cần cô đến nơi loài người tụ tập, muốn nghiên cứu bao nhiêu cũng có.
Xem xong trận chiến, cô chỉ cảm thán vài giây rồi tiếp tục bước đi.
Hôm qua sau khi cứu con chó, cô đã quyết định sẽ không tùy tiện cứu bất kỳ sinh vật nào nữa. Cứu chó thì còn tạm chấp nhận được nhưng cứu người thì lại là chuyện hoàn toàn khác. Ở nơi hoang vắng không bóng người như thế này, hơn nữa người đó lại là đàn ông, thì càng dễ sinh chuyện.
Liên Họa lúc rảnh rỗi đã xem rất nhiều tiểu thuyết và phim truyền hình của loài người. Trong những câu chuyện đó, các yêu quái đã tu luyện hàng trăm, hàng ngàn năm, cuối cùng đều yêu con người, kết cục thảm thương, tu luyện ngàn năm đổ sông đổ bể, thậm chí tan thành mây khói.
Liên Họa cũng không biết có tồn tại cái gọi là nhân quả hay không. Bây giờ thành tinh chỉ có mỗi mình cô, nghĩ kỹ lại, cô cũng thuộc diện yêu tinh sắp tuyệt chủng, nếu đặt trong giới thực vật thì phải được bảo vệ đặc biệt, không thể tùy tiện quá gần gũi với loài người.
Yêu tinh đi ra ngoài phải biết bảo vệ chính mình.
Vừa đi vừa suy nghĩ, lá cây của Liên Họa không khỏi vểnh lên, tâm trạng vui vẻ đến nỗi màu sắc trên người cũng trở nên rực rỡ, lúc thì đỏ, lúc thì vàng, lúc lại xanh, cả bảy sắc cầu vồng chuyển biến không ngừng.
Nhưng dù cô không muốn can thiệp, vẫn có kẻ, à không, có chó không chịu để cô đi như vậy.
Nhưng Liên Họa cũng không đuổi nó đi, chỉ cần con chó này không đến gần, không liếʍ đầy nước dãi lên đầu cô, thì cô có thể coi như không nhìn thấy nó.
Khi nhìn thấy người đàn ông đã ngã xuống, Hắc Cẩu không còn ẩn nấp nữa, nó nhanh chóng chạy tới bên Úc Chập, dùng mũi hích hích, rồi hít hít khắp người anh một lúc.
Người đàn ông này vẫn còn sống, chưa chết.
Nhưng lúc này đám cỏ dại xung quanh đã lặng lẽ bao vây lấy Úc Chập, chúng chuẩn bị tấn công.
Hắc Cẩu gầm gừ dữ dội, sủa lớn tiếng với đám cỏ. Tuy nhiên, lũ cỏ chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn có ý định cuốn luôn cả Hắc Cẩu xuống cùng với người đàn ông.
Con chó lại hích hích lưng Úc Chập nhưng anh vẫn không tỉnh lại.
Lo lắng nhìn quanh, Hắc Cẩu dừng ánh mắt ở phía Liên Họa đang đi xa dần.
Nó sủa lớn hai tiếng, rồi tăng tốc đột ngột, chỉ trong chốc lát đã đuổi kịp bước chân của Liên Họa.
5
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
