0 chữ
Chương 25
Chương 25
Anh dùng sức kéo mạnh, dễ dàng kéo Tưởng Hưng Văn vào trong xe nhưng chân của gã vẫn bị tang thi nắm chặt. Gã điên cuồng đạp vào lũ tang thi nhưng không cách nào thoát được.
Úc Chập nhíu mày, vươn nửa người ra ngoài, giơ rìu lên chém tang thi nhưng số lượng quá đông, anh không thể gϊếŧ hết chúng trong một lúc.
Tưởng Hưng Văn mắt đỏ rực vì hoảng loạn, thời gian không còn nhiều, nếu không nhanh chóng giải quyết lũ tang thi thì gã sẽ là người chết.
Nhìn thấy Úc Chập nửa thân người lộ ra ngoài, Tưởng Hưng Văn nghiến răng, không biết lấy sức lực từ đâu, đột ngột vươn tay túm chặt gáy Úc Chập, rồi dùng toàn lực đẩy anh về phía lũ tang thi.
“Xin lỗi người anh em! Cậu đừng trách tôi.” Gã nghiến răng nói.
Úc Chập không phòng bị, bất ngờ bị đẩy ra ngoài, anh ngã nhào xuống đất, rìu cũng văng ra xa.
Lũ tang thi thấy có mục tiêu mới, lập tức bỏ Tưởng Hưng Văn mà lao thẳng về phía Úc Chập.
Tưởng Hưng Văn gào lên với tài xế: “Lái nhanh lên, nhanh lên!”
“Nhưng mà...”
“Nhưng nhị cái gì? Bộ muốn cả lũ chết sao?!”
Tài xế nhíu chặt mày, cuối cùng đạp mạnh chân ga, xe rung lắc dữ dội rồi tăng tốc lao về phía trước.
Liên Họa đứng từ xa chứng kiến biến cố bất ngờ này, kinh ngạc đến mức suýt làm gãy luôn dây leo của mình.
Con người... Con người thật sự quá đáng sợ.
Bị đẩy vào giữa bầy tang thi để chết dưới tay chúng, cảm giác đó là gì?
Nếu có chủ đề này, không ai có quyền lên tiếng hơn Úc Chập vào lúc này.
Anh khó tin nhìn chiếc xe việt dã dần dần xa khuất. Tưởng Hưng Văn đang ngồi ở ghế sau, từ đầu đến cuối không quay đầu lại nhìn lấy một lần. Có lẽ là vì không nỡ nhìn, hoặc cũng có thể là không dám nhìn.
Tưởng Hưng Văn là người hàng xóm, bạn học kiêm bạn cùng phòng của Úc Chập từ nhỏ đến lớn, là người anh em thân thiết nhất của anh.
Anh đã từng nghĩ mình có thể bị bất cứ ai phản bội nhưng chưa bao giờ nghi ngờ Tưởng Hưng Văn dù chỉ một chút.
Úc Chập nghĩ anh hiểu rõ con người này, cũng như hiểu chính bản thân mình vậy.
Ba con tang thi cùng lúc lao tới, chộp lấy tay chân và lưng anh, đè anh xuống đất nhưng dường như anh chẳng cảm thấy đau đớn gì cả.
Đôi tay anh bấu chặt vào đất, sau sự ngạc nhiên, không thể tin và giận dữ, thứ còn lại chỉ là tuyệt vọng và chán nản.
Thế giới này đã bước đến tận cùng của sự diệt vong, khắp nơi chỉ có sự suy tàn và cái chết, nguy hiểm rình rập từng bước. Dù hôm nay không bị phản bội, anh cũng chẳng chắc liệu mình có thể thấy được mặt trời ngày mai hay không.
Úc Chập nằm yên trên mặt đất, mặc cho lũ tang thi xé toạc mình.
Nhưng lòng bàn tay anh vẫn siết chặt nắm đất, nắm chặt đến biến dạng.
Liên Họa nhìn người đàn ông nằm bất động trên mặt đất, dường như sự việc đã kết thúc theo cách này. Cô khẽ rung lá, chẳng có chút cảm thán nào, cũng không định dừng lại. Cô tiếp tục bước đi, không hề có ý định cứu giúp.
Trong tự nhiên, mạnh được yếu thua, kẻ thích nghi mới sống sót, cô đã chứng kiến quá nhiều rồi, không có gì để phải đồng cảm hay thương xót.
Huống chi, cô cũng chẳng biết đồng cảm là thứ gì.
Điều duy nhất mà cô cảm thấy hứng thú chính là hành vi của con người, so với bất kỳ loài động vật nào khác, chúng càng khó nắm bắt quy luật, thường có những diễn biến và kết quả bất ngờ.
Đây cũng là một trong những lý do khiến cô thích quan sát loài người.
Liên Họa đi tiếp một đoạn, bỗng cô lại cảm thấy mặt đất rung chuyển một cách kỳ lạ.
Cô kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông mà vốn dĩ chẳng còn hy vọng nào, nay toàn thân đầy máu, đang đứng lên. Trước mặt anh, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bức tường đất cao ngang người, bên ngoài bức tường là một rãnh sâu.
Một con tang thi đã rơi xuống rãnh, Úc Chập đẩy hai tay về phía trước, bức tường đất lập tức đổ sập xuống rãnh, chôn sống con tang thi bên dưới.
Đất nhanh chóng cứng lại, con tang thi bị vùi bên trong dù giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.
Úc Chập ngẩng đầu nhìn hai con tang thi còn lại, đất dưới tay anh như hóa thành cát chảy, nhanh chóng cuốn lấy chân của chúng. Anh nhặt chiếc rìu vẫn còn nằm trên mặt đất lên, đập mạnh vào đầu hai con tang thi đã bị trói chặt.
Xương thịt văng tung tóe, anh giống như một cỗ máy không biết mệt mỏi, từng nhát từng nhát, âm thanh rìu chạm vào xương kêu lên *cạch cạch* liên tục, cho đến khi anh đập chúng thành thịt nát mới chịu dừng tay.
Tiếng rìu rơi xuống đất vang lên, cùng lúc đó, Úc Chập cũng ngã gục xuống.
Khi anh ngã xuống, đám cỏ dại trên đường lặng lẽ bắt đầu bò về phía trước, rễ cỏ đan vào nhau dày đặc như tấm lưới, chậm rãi tiến đến người đàn ông đang hôn mê bất tỉnh.
Đúng là "bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau".
Úc Chập nhíu mày, vươn nửa người ra ngoài, giơ rìu lên chém tang thi nhưng số lượng quá đông, anh không thể gϊếŧ hết chúng trong một lúc.
Tưởng Hưng Văn mắt đỏ rực vì hoảng loạn, thời gian không còn nhiều, nếu không nhanh chóng giải quyết lũ tang thi thì gã sẽ là người chết.
Nhìn thấy Úc Chập nửa thân người lộ ra ngoài, Tưởng Hưng Văn nghiến răng, không biết lấy sức lực từ đâu, đột ngột vươn tay túm chặt gáy Úc Chập, rồi dùng toàn lực đẩy anh về phía lũ tang thi.
“Xin lỗi người anh em! Cậu đừng trách tôi.” Gã nghiến răng nói.
Úc Chập không phòng bị, bất ngờ bị đẩy ra ngoài, anh ngã nhào xuống đất, rìu cũng văng ra xa.
Tưởng Hưng Văn gào lên với tài xế: “Lái nhanh lên, nhanh lên!”
“Nhưng mà...”
“Nhưng nhị cái gì? Bộ muốn cả lũ chết sao?!”
Tài xế nhíu chặt mày, cuối cùng đạp mạnh chân ga, xe rung lắc dữ dội rồi tăng tốc lao về phía trước.
Liên Họa đứng từ xa chứng kiến biến cố bất ngờ này, kinh ngạc đến mức suýt làm gãy luôn dây leo của mình.
Con người... Con người thật sự quá đáng sợ.
Bị đẩy vào giữa bầy tang thi để chết dưới tay chúng, cảm giác đó là gì?
Nếu có chủ đề này, không ai có quyền lên tiếng hơn Úc Chập vào lúc này.
Anh khó tin nhìn chiếc xe việt dã dần dần xa khuất. Tưởng Hưng Văn đang ngồi ở ghế sau, từ đầu đến cuối không quay đầu lại nhìn lấy một lần. Có lẽ là vì không nỡ nhìn, hoặc cũng có thể là không dám nhìn.
Anh đã từng nghĩ mình có thể bị bất cứ ai phản bội nhưng chưa bao giờ nghi ngờ Tưởng Hưng Văn dù chỉ một chút.
Úc Chập nghĩ anh hiểu rõ con người này, cũng như hiểu chính bản thân mình vậy.
Ba con tang thi cùng lúc lao tới, chộp lấy tay chân và lưng anh, đè anh xuống đất nhưng dường như anh chẳng cảm thấy đau đớn gì cả.
Đôi tay anh bấu chặt vào đất, sau sự ngạc nhiên, không thể tin và giận dữ, thứ còn lại chỉ là tuyệt vọng và chán nản.
Thế giới này đã bước đến tận cùng của sự diệt vong, khắp nơi chỉ có sự suy tàn và cái chết, nguy hiểm rình rập từng bước. Dù hôm nay không bị phản bội, anh cũng chẳng chắc liệu mình có thể thấy được mặt trời ngày mai hay không.
Nhưng lòng bàn tay anh vẫn siết chặt nắm đất, nắm chặt đến biến dạng.
Liên Họa nhìn người đàn ông nằm bất động trên mặt đất, dường như sự việc đã kết thúc theo cách này. Cô khẽ rung lá, chẳng có chút cảm thán nào, cũng không định dừng lại. Cô tiếp tục bước đi, không hề có ý định cứu giúp.
Trong tự nhiên, mạnh được yếu thua, kẻ thích nghi mới sống sót, cô đã chứng kiến quá nhiều rồi, không có gì để phải đồng cảm hay thương xót.
Huống chi, cô cũng chẳng biết đồng cảm là thứ gì.
Điều duy nhất mà cô cảm thấy hứng thú chính là hành vi của con người, so với bất kỳ loài động vật nào khác, chúng càng khó nắm bắt quy luật, thường có những diễn biến và kết quả bất ngờ.
Đây cũng là một trong những lý do khiến cô thích quan sát loài người.
Liên Họa đi tiếp một đoạn, bỗng cô lại cảm thấy mặt đất rung chuyển một cách kỳ lạ.
Cô kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông mà vốn dĩ chẳng còn hy vọng nào, nay toàn thân đầy máu, đang đứng lên. Trước mặt anh, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bức tường đất cao ngang người, bên ngoài bức tường là một rãnh sâu.
Một con tang thi đã rơi xuống rãnh, Úc Chập đẩy hai tay về phía trước, bức tường đất lập tức đổ sập xuống rãnh, chôn sống con tang thi bên dưới.
Đất nhanh chóng cứng lại, con tang thi bị vùi bên trong dù giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.
Úc Chập ngẩng đầu nhìn hai con tang thi còn lại, đất dưới tay anh như hóa thành cát chảy, nhanh chóng cuốn lấy chân của chúng. Anh nhặt chiếc rìu vẫn còn nằm trên mặt đất lên, đập mạnh vào đầu hai con tang thi đã bị trói chặt.
Xương thịt văng tung tóe, anh giống như một cỗ máy không biết mệt mỏi, từng nhát từng nhát, âm thanh rìu chạm vào xương kêu lên *cạch cạch* liên tục, cho đến khi anh đập chúng thành thịt nát mới chịu dừng tay.
Tiếng rìu rơi xuống đất vang lên, cùng lúc đó, Úc Chập cũng ngã gục xuống.
Khi anh ngã xuống, đám cỏ dại trên đường lặng lẽ bắt đầu bò về phía trước, rễ cỏ đan vào nhau dày đặc như tấm lưới, chậm rãi tiến đến người đàn ông đang hôn mê bất tỉnh.
Đúng là "bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau".
6
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
