TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27

“Gâu gâu! Gâu!”

Tiếng sủa thúc giục giống như lưỡi hái tử thần vang lên phía sau, khiến Liên Họa cũng phải bước nhanh hơn.

Hắc Cẩu cuống cuồng chạy nhanh hơn nữa, tốc độ nhanh như một tia chớp.

Liên Họa chạy đến khi đã cách đó hai cây số mới dừng lại, dây leo quấn lấy hông, lá cây vươn ra, cô giận dữ trừng mắt nhìn con chó chặn đường mình.

“Mi đúng là con chó phiền phức! Rốt cuộc mi muốn gì? Nếu còn bám theo nữa, tao sẽ gϊếŧ mi rồi nấu thành món canh thịt chó!”

Cô rung mạnh dây leo, đe dọa.

Hắc Cẩu hớn hở vẫy đuôi, rồi quay đầu chạy về phía nơi Úc Chập nằm, vừa chạy vừa quay lại nhìn Liên Họa, mong muốn cô đi theo mình.

“Cứu người? Không đời nào! Cả đời này cũng không cứu đâu?! Ngươi lo việc của mình đi!” Liên Họa chẳng thèm để ý, vừa đi vừa lẩm bẩm.

Hắc Cẩu không dám cắn cô, chỉ đứng chắn trước mặt không cho cô đi tiếp.

Liên Họa tất nhiên có cách để rời đi, cô lập tức thu mình lại chui xuống đất. Đi dưới lòng đất thì tốc độ của cô thậm chí còn nhanh hơn.

Hắc Cẩu đào đất một lúc, dùng mũi ngửi kỹ nhưng không thấy dấu vết của cô đâu nữa. Cuối cùng nó đành chán nản bỏ cuộc.

Nó lại chạy về phía chỗ Úc Chập đã ngã xuống.

Lúc này, Úc Chập đang trong trạng thái hôn mê, đã bị một đám rễ cỏ to lớn hoàn toàn bao bọc, đám cỏ đang cố kéo anh xuống lòng đất.

Hắc Cẩu há miệng cắn vào rễ cỏ, cắn đứt được vài sợi nhưng phần mạnh nhất của cỏ dại chính là bộ rễ. Cắn đứt được một sợi nhưng lại có nhiều sợi khác bám vào.

Dù Hắc Cẩu có cố gắng thế nào, nó cũng không thể kéo được Úc Chập ra khỏi đó, chỉ có thể đứng một bên sủa dữ dội.

Nhìn thấy Úc Chập sắp bị kéo xuống lòng đất, có lẽ do bị tiếng sủa làm cho thức tỉnh, anh mơ mơ màng màng mở mắt.

Úc Chập mơ màng nhìn đám cỏ dại đang quấn quanh mình, trong giây lát không hiểu nổi mình đang ở đâu.

Anh cố gắng nhúc nhích ngón tay nhưng cánh tay bị trói chặt đến mức không thể cử động được.

Không biết nghĩ đến điều gì, vẻ mặt Úc Chập đột nhiên trở nên rất kỳ lạ, nửa như muốn khóc, nửa như đang cười. Trong hoàn cảnh này, nếu người bình thường nhìn thấy, chắc hẳn sẽ nghĩ anh đã phát điên.

Nhưng Úc Chập lại bật cười thật lớn, sau khi cười một lúc, anh nâng ngón tay lên, một tia sáng đột ngột xuất hiện.

Những rễ cỏ vừa bị tia sáng chạm vào liền co rút lại như bị thiêu đốt, nhanh chóng thối lui.

Liên Họa, lúc này đã đi xa mười dặm, bỗng nhiên khựng lại.

Cảm giác này... là ánh sáng!

Cho dù cách xa vạn dặm, cô vẫn có thể cảm nhận được. Đây là một luồng ánh sáng vô cùng thuần khiết và nóng bỏng, không phải thứ ánh sáng mà đèn huỳnh quang hay LED có thể phát ra.

Cô lập tức quay ngoắt lại, hoàn toàn quên mất những gì mình vừa nói, chỉ trong chớp mắt, cô đã lao vυ"t trở lại chỗ cũ.

Sau khi giải phóng mình khỏi đám cỏ, Úc Chập dùng ánh sáng để chữa trị các vết thương trên cơ thể. Khi hoàn tất, gương mặt anh đã trở nên tái nhợt.

Anh vốn đã bị thương, giờ còn phải gắng sức sử dụng dị năng nên bị kiệt sức nghiêm trọng.

Nhưng anh biết mình không thể ngất xỉu ở đây.

Anh dốc hết sức lực để bò lên khỏi mặt đất.

Anh lê mình đến khu đất trống gần đó, nơi sát bên một cây đại thụ. Cỏ dại sẽ không bén mảng tới đây nên tạm thời nơi này an toàn.

Úc Chập thở phào nhẹ nhõm, định làm thêm điều gì đó nữa nhưng cơ thể anh đã không cho phép. Mắt tối sầm lại, anh lại ngã xuống.

Trước khi nhắm mắt, anh dường như thấy một thứ gì đó màu xanh lá đang chuyển động rất nhanh.

Đúng lúc này, Liên Họa chạy đến nơi, vừa kịp lúc Úc Chập ngã xuống.

Cô nhìn quanh, trên dưới, trái phải đều kiểm tra một lượt, thấy không có gì bất thường, cô túm lấy đuôi Hắc Cẩu, kích động hỏi: “Vừa rồi là ánh sáng đúng không? Ở đâu? Là ai phát ra? Có phải là người này không? Là dị năng của anh ta đúng không?”

6

0

1 tháng trước

21 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.