TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 48
Chương 48

"Khụ!!" Đang ăn canh, anh cả bị sặc: "Nuôi gì cơ? Gà con à?"

Cũng không trách anh ấy nghĩ vậy, em gái anh ấy vì viết tiểu thuyết cho chân thực, nuôi gà con có là gì, còn tự đi thuê cả mẫu đất làm ruộng nữa kia.

"Nhóc con là người ấy mà." An Mịch uống xong ngụm canh cuối, thong thả lau tay, đợi đến lúc anh chị đối diện sắp nổ tung mới nói thêm: "Trong trò chơi."

Anh cả thở dài nhẹ nhõm: "Em cần anh đầu tư không?"

Nhìn xem, có anh trai thế này, An Mịch thấy mình không sinh ra hư hỏng là nhờ tổ tiên nhà họ An tích đức.

"Không cần. Em muốn tìm người làm dụng cụ thu thập sương sớm."

Vợ chồng anh cả: ...

Đây là muốn thu sương làm gì đây, hay là định chơi trò sinh tồn nơi hoang dã à?

Có lúc chị dâu cũng thật sự hâm mộ.

An Mịch đúng là lớn lên trong chum mật, có khuôn mặt búp bê Tây tinh xảo, được cưng chiều đến thế nào cũng không đủ. Ở nhà khác, người ta có thể tranh giành gia sản, nhưng gia sản nhà họ An đương nhiên thuộc về An Mịch. Hai anh em trai nhà họ An nói muốn độc lập không dựa vào gia đình, trong nhà điều kiện tốt thế này mà không kiếm được tiền thì đúng là phế vật, thế nên hai anh em đều tự tạo dựng sự nghiệp riêng, chỉ thuận tay giúp em gái quản lý gia nghiệp.

An Mịch quả thật xứng danh tiểu thư nhà họ An, là người sống phóng khoáng nhất trong giới danh viện.

"Em hỏi thử em trai đi, công ty nghiên cứu khoa học đó là nó mở." Anh cả nói.

"Ừm, để em xem đã." An Mịch gật đầu, thấy vẫn nên hỏi ý kiến bạn bè trước, chuyện nhỏ này không cần làm phiền em trai.

An Mịch cơm nước xong lại đăng nhập trò chơi, Bình An đã trở về thôn.

Vừa đến cửa thôn, mọi người đã nghe tiếng khóc than ai oán của Ngụy lão thái.

"Trời ơi, không cho người ta đường sống nữa! Lương thực trong nhà bị bọn du thủ du thực cướp sạch chưa đủ, giờ ngay cả một ngụm nước cũng không có mà uống!"

Sắc mặt Ngụy Cảnh Hòa biến đổi, vội vã chạy về phía cái giếng trong thôn.

Trong thôn có một cái giếng, nghe nói năm xưa có người đào đất xây nhà, vô tình đào trúng mạch nước ngầm. Nước suối phun lên thành giếng, trở thành nguồn nước sinh hoạt của cả thôn.

Thôn Đại Khê vốn có một dòng suối uốn lượn qua, nước không thiếu, nhưng nay suối đã cạn khô. Cái giếng này trở thành nguồn nước cứu mạng duy nhất trong năm hạn hán, hiện tại người trong thôn chỉ còn trông cậy vào nước chảy ra từ giếng để sinh tồn.

3

0

1 tuần trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.