0 chữ
Chương 47
Chương 47
[Nhóc con tận hiếu với người chơi, có nên giúp nhóc con làm dụng cụ thu thập sương sớm không?]
An Mịch bị hai chữ "tận hiếu" này làm động lòng, dù sao cũng là tấm lòng hiếu thảo của nhóc con, nhiệm vụ này nhất định phải nhận.
Ngụy Cảnh Hòa không ăn, thấy Bình An ăn xong liền cầm chén trà của mình cho uống nước.
Hiện giờ nơi đâu cũng thiếu nước, ngay cả ở huyện nha cũng không thể uống từng ngụm từng ngụm.
Chiến Chỉ Qua đang nghe Bình An nói chuyện trẻ con, định gọi người dẫn bé ra ngoài.
Ngụy Cảnh Hòa nói: "Tướng quân, từ xưa đã có câu tiên nhân uống sương, sao ta không thử xem có thể thu thập sương sớm giải khát không?"
Chiến Chỉ Qua trầm ngâm suy nghĩ về khả năng này.
"Sương sớm ngưng tụ từ đêm đến sáng sớm, nếu nghĩ được cách thu thập thì vẫn tốt hơn là đào bùn lấy nước uống." Ngụy Cảnh Hòa nói thêm.
"Bản tướng quân biết ngươi là người có tài lớn, làm huyện lệnh còn dư sức. Vậy thì giao cho ngươi thực hiện ý tưởng này, làm tốt bản tướng quân sẽ đích thân tâu lên Hoàng Thượng."
"Tướng quân, tại hạ..."
"Nếu lo lắng về an nguy của người nhà thì không cần, đêm qua bản tướng quân đã phái binh trấn áp đám dân chạy nạn tụ tập trên núi, sau này cũng sẽ đích thân trấn thủ nơi này. Huyện Thuận Nghĩa là trạm kiểm soát hàng đầu của kinh thành, có bản tướng quân ở đây, không thể nổi loạn được đâu."
Không loạn thì sao, vậy thì nước đâu? Lương thực đâu? Từ đâu mà có? Đây thật không phải thời cơ tốt để làm quan.
"Ngụy Cảnh Hòa, hổ dù nhổ nanh vẫn là hổ, ngươi hiểu chứ?" Chiến Chỉ Qua hạ thấp giọng.
Ngụy Cảnh Hòa ngẩng đầu nhìn thẳng, rồi vén áo quỳ xuống: "Hạ quan khấu tạ thánh ân."
Sử sách đời sau chép rằng, con đường trở thành quyền thần một đời của Ngụy Cảnh Hòa bắt đầu từ giây phút nhận trách nhiệm gánh vác cả huyện trong lúc nguy nan này.
...
An Mịch tạm gác điện thoại xuống lầu ăn cơm tối.
Trên bàn ăn, An Mịch hỏi: "Anh cả, nhà mình có công ty nghiên cứu khoa học phải không?"
An Hữu Nam ngẩng đầu: "Không phải ban ngày em đi hỏi bạn ở viện nông nghiệp về cách trồng cây thủy canh rồi sao? Sao thế? Không viết tiểu thuyết nữa à?"
Nhà họ An không cần cô kiếm tiền, với sở thích nhỏ này của cô, cả nhà cũng chẳng có ý kiến gì. Dù cô muốn hái sao, nhà họ An cũng có thể tạo ra cả bầu trời sao cho cô hái.
"Em đang tập trung nuôi nhóc con." An Mịch uống một ngụm canh, đúng lúc hôm nay có món canh củ mài, không biết có phải vì trong trò chơi cô đã tham gia đào củ mài cho nhóc con ăn không mà thấy canh củ mài hôm nay đặc biệt ngọt.
An Mịch bị hai chữ "tận hiếu" này làm động lòng, dù sao cũng là tấm lòng hiếu thảo của nhóc con, nhiệm vụ này nhất định phải nhận.
Ngụy Cảnh Hòa không ăn, thấy Bình An ăn xong liền cầm chén trà của mình cho uống nước.
Hiện giờ nơi đâu cũng thiếu nước, ngay cả ở huyện nha cũng không thể uống từng ngụm từng ngụm.
Chiến Chỉ Qua đang nghe Bình An nói chuyện trẻ con, định gọi người dẫn bé ra ngoài.
Ngụy Cảnh Hòa nói: "Tướng quân, từ xưa đã có câu tiên nhân uống sương, sao ta không thử xem có thể thu thập sương sớm giải khát không?"
Chiến Chỉ Qua trầm ngâm suy nghĩ về khả năng này.
"Sương sớm ngưng tụ từ đêm đến sáng sớm, nếu nghĩ được cách thu thập thì vẫn tốt hơn là đào bùn lấy nước uống." Ngụy Cảnh Hòa nói thêm.
"Tướng quân, tại hạ..."
"Nếu lo lắng về an nguy của người nhà thì không cần, đêm qua bản tướng quân đã phái binh trấn áp đám dân chạy nạn tụ tập trên núi, sau này cũng sẽ đích thân trấn thủ nơi này. Huyện Thuận Nghĩa là trạm kiểm soát hàng đầu của kinh thành, có bản tướng quân ở đây, không thể nổi loạn được đâu."
Không loạn thì sao, vậy thì nước đâu? Lương thực đâu? Từ đâu mà có? Đây thật không phải thời cơ tốt để làm quan.
"Ngụy Cảnh Hòa, hổ dù nhổ nanh vẫn là hổ, ngươi hiểu chứ?" Chiến Chỉ Qua hạ thấp giọng.
Ngụy Cảnh Hòa ngẩng đầu nhìn thẳng, rồi vén áo quỳ xuống: "Hạ quan khấu tạ thánh ân."
...
An Mịch tạm gác điện thoại xuống lầu ăn cơm tối.
Trên bàn ăn, An Mịch hỏi: "Anh cả, nhà mình có công ty nghiên cứu khoa học phải không?"
An Hữu Nam ngẩng đầu: "Không phải ban ngày em đi hỏi bạn ở viện nông nghiệp về cách trồng cây thủy canh rồi sao? Sao thế? Không viết tiểu thuyết nữa à?"
Nhà họ An không cần cô kiếm tiền, với sở thích nhỏ này của cô, cả nhà cũng chẳng có ý kiến gì. Dù cô muốn hái sao, nhà họ An cũng có thể tạo ra cả bầu trời sao cho cô hái.
"Em đang tập trung nuôi nhóc con." An Mịch uống một ngụm canh, đúng lúc hôm nay có món canh củ mài, không biết có phải vì trong trò chơi cô đã tham gia đào củ mài cho nhóc con ăn không mà thấy canh củ mài hôm nay đặc biệt ngọt.
2
0
1 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
