0 chữ
Chương 1060
Chương 1050: Đây là cái không ổn ông nói đấy hả?!
Sức mạnh linh dị khủng bố trong cơ thể Bạch Uyên dồn hết vào đôi cánh xương trên lưng hắn.
Trong phút chốc, cả đôi cánh xương khẽ lay động, thậm chí bề mặt còn mọc ra vô số gai xương hung tợn khiến nó trông càng thêm tà dị!
Bạch Uyên hiện tại được sức mạnh của Mặt Quỷ cường hoá, đã thành kẻ đứng đầu Ngũ chú, dĩ nhiên là có thể phát huy tác dụng của đôi cánh xương lên tầm cao mới!
Chỉ trong nháy mắt, cơ thể Bạch Uyên đã biến mất không còn dấu vết.
Ở đằng xa, Lâm Huyên chứng kiến cảnh này, thần sắc lập tức kịch biến, gã không dám chậm trễ chút nào, đột ngột gầm lên một tiếng!
Khí tức bóng quỷ trên người gã bỗng tăng vọt, rồi lại chủ động hòa vào cơ thể gã!
Một người một quỷ triệt để dung hợp, khí tức của Lâm Huyên cũng theo đó bùng nổ!
Ngay lúc này, cơ thể Bạch Uyên với vẻ mặt đầy sát ý tàn bạo xuất hiện ngay phía trên Lâm Huyên, tung ra một cú đấm!
Không hề lùi bước chút nào, Lâm Huyên thấy vậy cũng bạo lực nghênh đón!
Trong phút chốc, hai người bắt đầu giáp lá cà!
Tốc độ của cả hai quá kinh hoàng, thêm vào ảnh hưởng của sức mạnh linh dị, những người khác thậm chí chẳng thấy được dù chỉ một cái bóng, cứ như thể cả hai đang chiến đấu trong một không gian khác!
Tuy nhiên họ vẫn cảm nhận được trong toàn bộ không gian có hai luồng sức mạnh linh dị khủng bố đang đối kháng...
"Liệu có thắng nổi không đây..."
Với vẻ mặt bất an, ai đó lẩm bẩm.
Giờ đây, hy vọng duy nhất của họ chính là Lâm Huyên.
Một khi đối phương ngã xuống, vậy thì đám người họ cơ bản là cá nằm trên thớt, để mặc người ta xẻ thịt...
"Sẽ không thua đâu!"
Lúc này, quỷ linh nhân tên là "Thi Nhất" mang vẻ mặt kiên định, nói:
"Bộ trưởng là cường giả nguỵ Lục chú, thậm chí khoảng cách tới Lục chú còn gần hơn bất kỳ ai, với lại, độ khống chế linh dị của bộ trưởng đã lên tới bảy mươi phần trăm, tuyệt đối không thể thua người không phải Lục chú!"
Theo hắn ta thấy, dù Lâm Huyên không thể đột phá Lục chú thành công, nhưng thiên phú và thực lực lại không phải cường giả nguỵ Lục chú khác có thể sánh được...
...
Đám đông nghe vậy, trong lòng hơi có thêm chút niềm tin.
"Chỉ mong Bộ trưởng Lâm trụ vững..."
Với vẻ mặt đầy hy vọng, Hồ Nham khẽ lẩm bẩm cầu nguyện.
Ông ta không trông mong Lâm Huyên có thể giải quyết Bạch Uyên, chỉ cần có thể trụ đến khi chú kỹ của đối phương biến mất, giúp cả đám thoát thân thuận lợi là được...
Lúc này, trong lòng Hồ Nham đã tràn ngập hối hận, biết thế này ông ta đã chẳng nên liên thủ với hai thế lực lớn, tự mình tìm cơ hội chuồn êm cho xong...
Cứ theo tình hình bây giờ, đêm nay cho dù ông ta có may mắn giữ được mạng, e rằng cũng sẽ bị người của hai thế lực lớn truy sát, dẫu sao thì ông ta đã hại chết lão đại của người ta...
Và đúng lúc đang nghĩ như vậy, thần sắc ông ta đột ngột chấn động mạnh, nhìn về phía trước.
Chỉ nghe thấy một tiếng thét thảm thiết vang lên...
Lập tức, thần sắc những người còn lại cũng theo đó chấn động.
Cái giọng quen thuộc này khiến họ lập tức nhận ra ngay, chính là Tổng bộ trưởng Lâm Huyên của Bộ Linh dị!
Trong phút chốc, ánh mắt đám đông đồng loạt nhìn về phía Thi Nhất.
Đây là cái lão đại khiến chú mày tràn đầy niềm tin đấy ư?!
"Không thể nào..."
Sắc mặt Thi Nhất khó coi như quỷ dữ, hắn ta nói:
"Bộ trưởng không thể nào bại trận được!"
Trong lòng hắn ta, Lâm Huyên chính là cường giả mạnh nhất trên đất Ngũ Triều quốc, nào dễ dàng thất bại đến thế...
"Chưa chắc là giọng Bộ trưởng đâu, có lẽ là thằng nhóc đó ngụy trang đấy, các người quên rồi à, cách đây không lâu đối phương còn dùng phân thân giả dạng bản thể đấy thôi!"
Lập tức, Thi Nhất nghĩ ngay đến một khả năng, vội vàng an ủi mọi người, cũng là an ủi chính mình...
Lời hắn ta vừa dứt, trên không trung đột nhiên bắt đầu đổ xuống... máu tươi, trong đó thậm chí còn lẫn vô số mảnh thịt vụn!
Đồng thời, tiếng kêu của Lâm Huyên cũng trở nên càng thảm thiết hơn, như thể gã đang chịu đựng cực hình đáng sợ nhất trần đời...
Thấy vậy, sắc mặt đám đông cũng tái nhợt đi trông thấy, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Thi Nhất.
Chú mày đừng có nói với mọi người, đây là máu thịt của Bạch Uyên nhé?
Trước đó họ từng tận mắt chứng kiến Lâm Huyên bị xé xác sống, người có thú vui biếи ŧɦái như vậy, hình như chỉ có Bạch Uyên thôi nhỉ...
“…”
Cơ thể Thi Nhất run rẩy bần bật, đã không còn cách nào lên tiếng.
Trong phút chốc, từ trong đống máu thịt rơi vãi khắp trời, hắn ta ngửi thấy khí tức của Bộ trưởng...
Rồi trên bầu trời không còn máu thịt rơi xuống nữa, và Bạch Uyên đã biến mất cũng theo đó hiện ra, nhưng Lâm Huyên cùng chiến đấu với hắn thì lại không hề xuất hiện...
"Được rồi, tiếp theo đến lượt các người!"
Nụ cười tàn nhẫn của Bạch Uyên khiến hắn trông như đang nhìn một đám gia súc có thể tùy ý làm thịt bất cứ lúc nào...
Đám đông cũng cảm nhận được ánh mắt đó, trong lòng run lên bần bật.
Sự ra đi của hai cường giả nguỵ Lục chú khiến phòng ngự tâm lý của cả đám tan vỡ, các loại cảm xúc trào dâng dữ dội...
Dù là những cường giả đứng đầu Ngũ chú, nhưng ô nhiễm tinh thần của họ lại cực cao, cũng khiến cảm xúc cực kỳ bất ổn, giờ bị kí©h thí©ɧ như thế, nỗi sợ hãi trong lòng họ trào dâng như sóng dữ nhấn chìm toàn bộ tâm trí họ!
Bạch Uyên nhìn đám Ngũ chú đang run rẩy bần bật, ý cười trong mắt càng đậm.
Thế rồi, Hồ Nham cố gắng trấn tĩnh lại, gầm lên:
"Đừng hoảng! Hắn dù gϊếŧ được Bộ trưởng Lâm và Bố lão, nhưng chắc chắn tốn không ít sức, hắn mạnh đến đâu cũng chỉ là Ngũ chú thôi, không thể nào trụ được quá lâu đâu!"
Đám đông vừa nghe lời này, trong lòng lập tức hơi lắng lại.
Rõ ràng, lời Hồ Nham nói quả thật không sai.
Bạch Uyên dù ở trạng thái kinh khủng có thể dễ dàng hạ gục nguỵ Lục chú trong tích tắc này, thì hắn cũng không phải Lục chú, điều đó có nghĩa là hắn không thể duy trì quá lâu!
Hồ Nham thấy đám đông dần bình tĩnh lại, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta biết, nếu mọi người dốc toàn lực có lẽ còn một tia hy vọng sống, nhưng nếu lại mất hết ý chí chiến đấu như trước, vậy thì chắc chắn chết không nghi ngờ!
"Bạch Uyên, ta không tin anh thật sự trụ được lâu đến thế!"
Lúc này, cả người Hồ Nham bị lửa quỷ màu xanh lục u ám bao phủ, khiến ông ta tỏa ra khí tức linh dị cực kỳ mạnh mẽ.
"Chư vị, ta nguyện xung phong đi đầu, mong mọi người đừng nương tay nữa!"
Rõ ràng, ông ta biết nói suông chẳng có ích gì, chỉ có hành động mới khiến mọi người dốc sức chiến đấu!
"Xứng danh là lão đại Hồ, quả nhiên có dũng khí đấy!"
Bạch Uyên thấy vậy, trong mắt hiện lên tia chế giễu.
Giây tiếp theo, sức mạnh linh dị trong cơ thể hắn phun trào ra, lan tỏa khắp toàn bộ không gian!
Bên trong nhà tù bóng tối nà bỗng lần lượt xuất hiện từng bóng dáng ngưng tụ từ bóng tối, nhanh chóng đi đến sau lưng Bạch Uyên!
Chỉ trong chớp mắt, phía sau Bạch Uyên đã có tới cả trăm con quỷ núp bóng đứng đó, tất cả đều tỏa ra khí tức Ngũ chú, tràn đầy cảm giác áp bức đáng sợ!
"Hàng trăm con quỷ... Ngũ chú?!"
Tâm lý của đám đông lại một lần nữa run lên, trong lòng lại lần nữa trào dâng tuyệt vọng.
Đồng thời, ánh mắt họ đồng loạt nhìn về phía Hồ Nham, đây là cái không ổn ông nói đấy hả?!
Ý ông là, nếu đối phương không tốn sức mạnh linh dị để gϊếŧ hai nguỵ Lục chú thì đã có thể triệu hồi nhiều hơn hàng trăm tiểu đệ Ngũ chú?
Trong phút chốc, cả đôi cánh xương khẽ lay động, thậm chí bề mặt còn mọc ra vô số gai xương hung tợn khiến nó trông càng thêm tà dị!
Bạch Uyên hiện tại được sức mạnh của Mặt Quỷ cường hoá, đã thành kẻ đứng đầu Ngũ chú, dĩ nhiên là có thể phát huy tác dụng của đôi cánh xương lên tầm cao mới!
Chỉ trong nháy mắt, cơ thể Bạch Uyên đã biến mất không còn dấu vết.
Ở đằng xa, Lâm Huyên chứng kiến cảnh này, thần sắc lập tức kịch biến, gã không dám chậm trễ chút nào, đột ngột gầm lên một tiếng!
Khí tức bóng quỷ trên người gã bỗng tăng vọt, rồi lại chủ động hòa vào cơ thể gã!
Một người một quỷ triệt để dung hợp, khí tức của Lâm Huyên cũng theo đó bùng nổ!
Ngay lúc này, cơ thể Bạch Uyên với vẻ mặt đầy sát ý tàn bạo xuất hiện ngay phía trên Lâm Huyên, tung ra một cú đấm!
Trong phút chốc, hai người bắt đầu giáp lá cà!
Tốc độ của cả hai quá kinh hoàng, thêm vào ảnh hưởng của sức mạnh linh dị, những người khác thậm chí chẳng thấy được dù chỉ một cái bóng, cứ như thể cả hai đang chiến đấu trong một không gian khác!
Tuy nhiên họ vẫn cảm nhận được trong toàn bộ không gian có hai luồng sức mạnh linh dị khủng bố đang đối kháng...
"Liệu có thắng nổi không đây..."
Với vẻ mặt bất an, ai đó lẩm bẩm.
Giờ đây, hy vọng duy nhất của họ chính là Lâm Huyên.
Một khi đối phương ngã xuống, vậy thì đám người họ cơ bản là cá nằm trên thớt, để mặc người ta xẻ thịt...
"Sẽ không thua đâu!"
Lúc này, quỷ linh nhân tên là "Thi Nhất" mang vẻ mặt kiên định, nói:
"Bộ trưởng là cường giả nguỵ Lục chú, thậm chí khoảng cách tới Lục chú còn gần hơn bất kỳ ai, với lại, độ khống chế linh dị của bộ trưởng đã lên tới bảy mươi phần trăm, tuyệt đối không thể thua người không phải Lục chú!"
...
Đám đông nghe vậy, trong lòng hơi có thêm chút niềm tin.
"Chỉ mong Bộ trưởng Lâm trụ vững..."
Với vẻ mặt đầy hy vọng, Hồ Nham khẽ lẩm bẩm cầu nguyện.
Ông ta không trông mong Lâm Huyên có thể giải quyết Bạch Uyên, chỉ cần có thể trụ đến khi chú kỹ của đối phương biến mất, giúp cả đám thoát thân thuận lợi là được...
Lúc này, trong lòng Hồ Nham đã tràn ngập hối hận, biết thế này ông ta đã chẳng nên liên thủ với hai thế lực lớn, tự mình tìm cơ hội chuồn êm cho xong...
Cứ theo tình hình bây giờ, đêm nay cho dù ông ta có may mắn giữ được mạng, e rằng cũng sẽ bị người của hai thế lực lớn truy sát, dẫu sao thì ông ta đã hại chết lão đại của người ta...
Chỉ nghe thấy một tiếng thét thảm thiết vang lên...
Lập tức, thần sắc những người còn lại cũng theo đó chấn động.
Cái giọng quen thuộc này khiến họ lập tức nhận ra ngay, chính là Tổng bộ trưởng Lâm Huyên của Bộ Linh dị!
Trong phút chốc, ánh mắt đám đông đồng loạt nhìn về phía Thi Nhất.
Đây là cái lão đại khiến chú mày tràn đầy niềm tin đấy ư?!
"Không thể nào..."
Sắc mặt Thi Nhất khó coi như quỷ dữ, hắn ta nói:
"Bộ trưởng không thể nào bại trận được!"
Trong lòng hắn ta, Lâm Huyên chính là cường giả mạnh nhất trên đất Ngũ Triều quốc, nào dễ dàng thất bại đến thế...
"Chưa chắc là giọng Bộ trưởng đâu, có lẽ là thằng nhóc đó ngụy trang đấy, các người quên rồi à, cách đây không lâu đối phương còn dùng phân thân giả dạng bản thể đấy thôi!"
Lập tức, Thi Nhất nghĩ ngay đến một khả năng, vội vàng an ủi mọi người, cũng là an ủi chính mình...
Lời hắn ta vừa dứt, trên không trung đột nhiên bắt đầu đổ xuống... máu tươi, trong đó thậm chí còn lẫn vô số mảnh thịt vụn!
Đồng thời, tiếng kêu của Lâm Huyên cũng trở nên càng thảm thiết hơn, như thể gã đang chịu đựng cực hình đáng sợ nhất trần đời...
Thấy vậy, sắc mặt đám đông cũng tái nhợt đi trông thấy, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Thi Nhất.
Chú mày đừng có nói với mọi người, đây là máu thịt của Bạch Uyên nhé?
Trước đó họ từng tận mắt chứng kiến Lâm Huyên bị xé xác sống, người có thú vui biếи ŧɦái như vậy, hình như chỉ có Bạch Uyên thôi nhỉ...
“…”
Cơ thể Thi Nhất run rẩy bần bật, đã không còn cách nào lên tiếng.
Trong phút chốc, từ trong đống máu thịt rơi vãi khắp trời, hắn ta ngửi thấy khí tức của Bộ trưởng...
Rồi trên bầu trời không còn máu thịt rơi xuống nữa, và Bạch Uyên đã biến mất cũng theo đó hiện ra, nhưng Lâm Huyên cùng chiến đấu với hắn thì lại không hề xuất hiện...
"Được rồi, tiếp theo đến lượt các người!"
Nụ cười tàn nhẫn của Bạch Uyên khiến hắn trông như đang nhìn một đám gia súc có thể tùy ý làm thịt bất cứ lúc nào...
Đám đông cũng cảm nhận được ánh mắt đó, trong lòng run lên bần bật.
Sự ra đi của hai cường giả nguỵ Lục chú khiến phòng ngự tâm lý của cả đám tan vỡ, các loại cảm xúc trào dâng dữ dội...
Dù là những cường giả đứng đầu Ngũ chú, nhưng ô nhiễm tinh thần của họ lại cực cao, cũng khiến cảm xúc cực kỳ bất ổn, giờ bị kí©h thí©ɧ như thế, nỗi sợ hãi trong lòng họ trào dâng như sóng dữ nhấn chìm toàn bộ tâm trí họ!
Bạch Uyên nhìn đám Ngũ chú đang run rẩy bần bật, ý cười trong mắt càng đậm.
Thế rồi, Hồ Nham cố gắng trấn tĩnh lại, gầm lên:
"Đừng hoảng! Hắn dù gϊếŧ được Bộ trưởng Lâm và Bố lão, nhưng chắc chắn tốn không ít sức, hắn mạnh đến đâu cũng chỉ là Ngũ chú thôi, không thể nào trụ được quá lâu đâu!"
Đám đông vừa nghe lời này, trong lòng lập tức hơi lắng lại.
Rõ ràng, lời Hồ Nham nói quả thật không sai.
Bạch Uyên dù ở trạng thái kinh khủng có thể dễ dàng hạ gục nguỵ Lục chú trong tích tắc này, thì hắn cũng không phải Lục chú, điều đó có nghĩa là hắn không thể duy trì quá lâu!
Hồ Nham thấy đám đông dần bình tĩnh lại, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta biết, nếu mọi người dốc toàn lực có lẽ còn một tia hy vọng sống, nhưng nếu lại mất hết ý chí chiến đấu như trước, vậy thì chắc chắn chết không nghi ngờ!
"Bạch Uyên, ta không tin anh thật sự trụ được lâu đến thế!"
Lúc này, cả người Hồ Nham bị lửa quỷ màu xanh lục u ám bao phủ, khiến ông ta tỏa ra khí tức linh dị cực kỳ mạnh mẽ.
"Chư vị, ta nguyện xung phong đi đầu, mong mọi người đừng nương tay nữa!"
Rõ ràng, ông ta biết nói suông chẳng có ích gì, chỉ có hành động mới khiến mọi người dốc sức chiến đấu!
"Xứng danh là lão đại Hồ, quả nhiên có dũng khí đấy!"
Bạch Uyên thấy vậy, trong mắt hiện lên tia chế giễu.
Giây tiếp theo, sức mạnh linh dị trong cơ thể hắn phun trào ra, lan tỏa khắp toàn bộ không gian!
Bên trong nhà tù bóng tối nà bỗng lần lượt xuất hiện từng bóng dáng ngưng tụ từ bóng tối, nhanh chóng đi đến sau lưng Bạch Uyên!
Chỉ trong chớp mắt, phía sau Bạch Uyên đã có tới cả trăm con quỷ núp bóng đứng đó, tất cả đều tỏa ra khí tức Ngũ chú, tràn đầy cảm giác áp bức đáng sợ!
"Hàng trăm con quỷ... Ngũ chú?!"
Tâm lý của đám đông lại một lần nữa run lên, trong lòng lại lần nữa trào dâng tuyệt vọng.
Đồng thời, ánh mắt họ đồng loạt nhìn về phía Hồ Nham, đây là cái không ổn ông nói đấy hả?!
Ý ông là, nếu đối phương không tốn sức mạnh linh dị để gϊếŧ hai nguỵ Lục chú thì đã có thể triệu hồi nhiều hơn hàng trăm tiểu đệ Ngũ chú?
13
0
3 tháng trước
52 phút trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
