TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1061
Chương 1051: Điên đến độ quỷ cũng né xa

Với vẻ mặt tái nhợt tột độ, Hồ Nham kinh hãi đến tột đỉnh, lắp bắp:

"Anh... sao có thể?!"

Dù là quỷ linh nhân Lục chú, cũng chưa chắc có thể dễ dàng tạo ra hàng trăm khôi lỗi Ngũ chú như vậy...

Bạch Uyên khẽ mỉm cười, không giải thích gì.

Sức mạnh Mặt Quỷ ban cho hắn tuy chỉ giới hạn ở Ngũ chú, nhưng lại có thể sử dụng vô hạn.

Nói cách khác, Bạch Uyên hiện tại đang ở trạng thái vô hạn mana...

Tất nhiên, đó không phải là vô hạn thực sự, nếu hắn triệu hồi một hơi cả vạn quỷ núp bóng Ngũ chú, Mặt Quỷ chắc chắn sẽ đòi thêm tiền...

"Lão đại Hồ, chẳng phải ông muốn xông lên đầu tiên sao?"

Bạch Uyên cười hắc hắc:

"Bây giờ, đến lúc ông biểu diễn rồi!"

Trong nháy mắt, hàng trăm quỷ núp bóng lộ vẻ hung tợn, đồng loạt dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào Hồ Nham, bộ dạng điên cuồng đến cực điểm...

"..."

Hồ Nham hoàn toàn im lặng.

Mẹ nó còn xông cái rắm gì nữa...

Ý chí chiến đấu ông ta vất vả lắm mới ngưng tụ được giờ đã tan thành mây khói...

Bạch Uyên trước mắt căn bản là một sự tồn tại vô địch!

"Không lên? Vậy ta tới đó..."

Ánh mắt Bạch Uyên tràn ngập sát ý tàn bạo, hắn không chút do dự, xông lên cùng hàng trăm quỷ núp bóng!

Hồ Nham và những người khác nhìn cảnh tượng kinh hoàng này, trong lòng không còn chút ý chí chiến đấu nào, đều chọn cách bỏ chạy...

Tuy nhiên, tất cả mọi người đều bị mắc kẹt trong l*иg giam bóng tối, tất cả chỉ là sự giãy giụa trước khi chết mà thôi...

Chỉ nghe thấy tiếng cười điên cuồng của Bạch Uyên và những tiếng kêu thảm thiết vang vọng giữa không trung, tay chân đứt lìa và nội tạng văng tung tóe, cả màn đêm dường như nhuốm một màu máu...

Một thảm kịch đẫm máu và kinh hoàng đang diễn ra một cách đặc sắc...

Rất nhanh, tiếng kêu thảm thiết trong l*иg giam dần tan biến, điều này cũng đồng nghĩa với việc từng cường giả Ngũ chú ngã xuống...

"Ác ma..."

Hồ Nham đã tứ chi tàn phế nằm trên sân thượng một tòa kiến trúc, sắc mặt ông ta trắng bệch, đôi mắt đầy sợ hãi nhìn lên bóng người trên không trung...

Ông ta là người khai sáng ra Quỷ Hỏa sơn, có thể sống sót từ biến cố Ngũ Triều quốc, từng bước trưởng thành đến đỉnh cao Ngũ chú, tất nhiên đã trải qua vô số gϊếŧ chóc.

Ông ta tự cho rằng trái tim mình đã lạnh lẽo như lưỡi dao gϊếŧ người, sẽ không còn xuất hiện cảm xúc sợ hãi nữa, cho đến khi... ông ta gặp Bạch Uyên!

"Thứ điên, điên đến độ cả quỷ dữ cũng phải né xa..."

Hồ Nham định nghĩa Bạch Uyên trong lòng.

"Ông đang nói xấu ta đó hả?"

Bạch Uyên khẽ mỉm cười, bước đến bên cạnh Hồ Nham, đồng thời ngồi xổm xuống, cứ thế lặng lẽ quan sát đối phương.

Nhìn ánh mắt chết lặng của đối phương, Hồ Nham rùng mình, sau đó đột nhiên lấy hết can đảm, gầm lên:

"Cho ta một cái chết thống khoái đi!"

"Vội gì chứ..."

Bạch Uyên liếʍ môi, sau đó sờ lên má Hồ Nham.

Giây tiếp theo, móng tay hắn sắc bén như lưỡi dao, dễ dàng đâm thủng hai nhãn cầu của đối phương!

Sắc mặt Hồ Nham trắng bệch, phát ra tiếng rên đau đớn nghẹn ngào, nỗi sợ hãi trong lòng cũng theo đó mà lan tỏa...

Giờ đây, nguyện vọng duy nhất của ông ta là có thể giữ lại được chút tàn thi, đừng hóa thành vô số mảnh vụn...

"Lão đại, chẳng phải ông luôn muốn gϊếŧ ta à?"

Bạch Uyên nhìn vẻ kinh hãi của đối phương, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ, chậm rãi nói:

"Bây giờ, ta cho ông cơ hội đó, làm đi!"

"..."

Với vẻ mặt trắng bệch, Hồ Nham im lặng không nói.

Ông ta tự cho mình là nhân vật phản diện, nhưng trước mặt tên này, ông ta chẳng khác nào một vị thánh mẫu...

"Không động thủ? Vậy ta bắt đầu đây..."

Trong lòng Bạch Uyên hưng phấn tột độ, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười quỷ dị đến rợn người.

Chỉ thấy bàn tay kia của hắn chớp nhoáng đâm vào cơ thể Hồ Nham, dường như đang lùng sục gì đó trong nội tạng của ông ta.

Rồi hắn đột nhiên rút tay ra, trên lòng bàn tay đẫm máu của hắn đang có một ngọn lửa màu xanh lục nhạt nhòa!

Rõ ràng, đó chính là quỷ vật cộng sinh của Hồ Nham!

Hiện tại bởi vì lực lượng linh dị của ông ta đã suy yếu, cho nên quỷ vật cộng sinh cũng có vẻ ủ rũ vô cùng.

"Hắc hắc..."

Bạch Uyên liếʍ môi, sau đó đột nhiên há miệng nuốt chửng quỷ vật cộng sinh của đối phương.

Không biết tại sao, hắn lại có chút thèm ăn mấy thứ như vật chứa đựng lực lượng linh dị này.

Trong nháy mắt, Hồ Nham đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn, vẻ kinh hãi trên mặt càng thêm đậm đặc.

Tên điên này... lại dám ăn quỷ vật cộng sinh của mình!

"Mùi vị... bình thường."

Bạch Uyên khẽ nhíu mày, nhả ngọn lửa quỷ ra.

Thứ hắn muốn ăn, hình như không phải cái này...

Đúng lúc hắn muốn thực hiện hành động tiếp theo, đột nhiên biến cố xảy ra!

Chỉ thấy vẻ mặt Bạch Uyên ngẩn ra, những đường vân màu đỏ máu trên da hắn nhanh chóng biến mất, đồng thời bóng quỷ kỳ dị trên ngực hắn cũng ẩn đi.

Luồng khí tức linh dị kinh khủng bao quanh cả người hắn kia đột nhiên tiêu tán không thấy!

Rõ ràng, trạng thái Hoá Quỷ của Bạch Uyên đã kết thúc!

"Ừm?"

Đôi mắt Bạch Uyên khôi phục vẻ trong trẻo, nhìn Hồ Nham tàn phế, lẩm bẩm:

"Đây là do ta làm sao?"

Trong mắt hắn có chút mê mang, thậm chí có chút không dám tin.

Hồ Nham nhìn thấy sự thay đổi của Bạch Uyên, cảm giác áp bức trong lòng tan biến không còn, cả người bắt đầu thở dốc dữ dội.

Trước đó, ông ta thậm chí thở mạnh cũng không dám, có thể thấy Bạch Uyên mang đến cho ông ta nỗi sợ hãi sâu sắc đến mức nào...

"Cho ta một cái chết thống khoái đi mà!"

Trong mắt Hồ Nham lộ vẻ sợ hãi, dùng giọng gần như cầu xin nói.

Ông ta sợ Bạch Uyên lại tiến vào trạng thái phi nhân loại kia...

"Ừm?"

Bạch Uyên liếc nhìn Hồ Nham, tự nhủ:

"Muốn chết đến vậy à? Vậy thì toại nguyện cho ông!"

Trong nháy mắt, hắn đột nhiên tung một quyền, đánh nát tim đối phương.

Hồ Nham đã không còn chút lực lượng linh dị nào, tất nhiên không thể chữa lành vết thương chí mạng này.

Tuy nhiên, đối mặt với cái chết sắp đến, khóe miệng ông ta lại nở một nụ cười giải thoát.

Mặc dù thi thể ông ta có hơi tàn khuyết, nhưng so với những người khác, đã thuộc về loại may mắn lắm rồi...

"Chết rồi còn vui vẻ như vậy?"

Bạch Uyên lắc đầu, sau đó hai tay như tàn ảnh, trong nháy mắt lột sạch đồ vật linh dị trên người ông ta!

"Quả nhiên có đến hàng ức tài nguyên linh dị!"

Lòng hắn chấn động, trong mắt lộ vẻ hưng phấn.

Theo hắn thấy, tài nguyên trên người Hồ Nham mới là món hời thực sự!

Bạch Uyên cẩn thận thu chúng lại, sau đó ánh mắt nhìn về những hướng khác.

Khi nhìn thấy mùi máu tanh nồng trong không khí, vẻ mặt hắn lại ngẩn ra, đồng thời ký ức trong đầu không ngừng ùa về, nhắc nhở hắn, tất cả những chuyện này đều do chính tay hắn làm!

"Toàn bộ là ta làm hả?"

Bạch Uyên khẽ nhíu mày, nhưng không có thời gian suy nghĩ nhiều.

Chỉ thấy đôi cánh xương sau lưng hắn rung lên, cả người hắn trong nháy mắt lao về phía trước, như châu chấu tràn qua, bắt đầu càn quét đồ vật linh dị trên người những kẻ kia...

Vừa nãy hắn chỉ lo gϊếŧ người, cả chiến lợi phẩm cũng không buồn thu lại, điều này thật không giống hắn chút nào…

13

0

3 tháng trước

5 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.