0 chữ
Chương 21
Chương 21
Màn đêm buông xuống, ánh trăng trải dài khắp nơi, phủ lên toàn bộ khu trung tâm một tầng sương bạc mờ ảo.
Sau cuộc họp của đội E, ai nấy đều tự giải tán.
Phó Vân Thu trở về phòng mình, nằm trên giường mà mãi không thể nào ngủ được.
Từ sau khi nghe thấy giọng nói đó trong trò chơi, hắn vẫn luôn không thể quên nổi. Âm thanh ấy mềm mại, như thể len lỏi vào nơi sâu kín nhất trong đáy lòng, khiến hắn vừa ngứa ngáy lại vừa khát khao.
Thật quá mức phạm quy… sao có thể phát ra âm thanh dễ thương đến vậy chứ?
Chỉ cần nghĩ đến thôi, toàn thân Phó Vân Thu lại như bị thiêu đốt.
Nhưng hắn vốn không phải là người dễ bị kí©h thí©ɧ như thế. Chỉ là vì sau khi tiến hóa, hắn đã lựa chọn phát triển theo hướng tăng khả năng sinh tồn , đặc biệt tăng cường thính lực. Từ đó trở đi, đại đa số âm thanh của con người đối với hắn chỉ là những tạp âm khó chịu.
Chỉ riêng âm thanh kia — lại hoàn toàn khác.
Chỉ tình cờ nghe được một lần, vậy mà như khắc sâu vào tâm trí, mãi chẳng thể xóa nhòa.
Đúng lúc ấy, bên ngoài cửa chợt vang lên tiếng động.
Phó Vân Thu thở hắt ra một hơi nóng rực, đứng dậy rời khỏi giường, đi ra ngoài.
“Trễ thế này rồi, có chuyện gì sao?”
Đêm đã về khuya, khác hẳn với sự náo nhiệt trong thế giới trò chơi, không gian lúc này yên tĩnh lạ thường, ánh trăng cũng trở nên mờ ảo dịu dàng. Kiều Dặc Chu đứng ngoài cửa, toàn thân phủ một tầng ánh trăng bạc nhạt, trong đáy mắt như ẩn chứa sương sao lấp lánh.
“Trả quần áo cho cậu. Tiện thể nói một tiếng cảm ơn.”
Phó Vân Thu ánh mắt dịu lại: “Không vào ngồi một chút sao? Tôi cũng vừa hay có chuyện muốn nói với cậu.”
Kiều Dặc Chu không giống như đối với Phương Diễm, không có chút đề phòng nào trước Phó Vân Thu. Nghe vậy liền thoải mái bước vào.
Bên trong căn phòng được bài trí theo tông lam trầm, chia làm hai tầng. Trên là không gian nghỉ ngơi, phía dưới trải thảm trắng mềm mại, giữa phòng đặt một chiếc bàn nhỏ.
Kiều Dặc Chu cởi giày, ngồi xuống trên thảm: “Trang trí đẹp đấy.”
Không hiểu sao, ánh mắt Phó Vân Thu lại cứ dừng mãi trên đôi chân cậu. Hai chân ấy trắng trẻo mịn màng, đến cả đường mạch máu xanh nhạt cũng nhìn thấy rõ ràng, đặt trên tấm thảm lạnh mát, trông chẳng khác gì ngọc thạch.
Đôi chân này... chạm vào thì không biết sẽ có cảm giác ra sao.
Bất chợt, Phó Vân Thu có một cảm giác kỳ lạ: Trên người Kiều Dặc Chu, dường như không có chỗ nào là không cuốn hút.
“Sao thế?” Kiều Dặc Chu vẫn chưa hiểu rõ suy nghĩ của hắn, chỉ thấy ánh mắt Phó Vân Thu cứ nhìn chằm chằm xuống chân mình, liền vô thức dùng tay xoa nhẹ đầu ngón chân, có chút ngứa ngáy, không giữ hình tượng cho lắm.
Dù sao cũng đều là đàn ông cả, có thô lỗ một chút thì sợ gì?
Cùng lắm chỉ là mài chân thôi, ngay cả jiojio cũng chẳng sợ!
( Từ “jiojio” là cách viết ngộ nghĩnh, đáng yêu trong tiếng mạng Trung Quốc (phổ biến trên các nền tảng như Weibo, Bilibili, Douyin...), dùng để gọi “chân” — bắt nguồn từ tiếng Quảng Đông “jio” (giống như từ “脚” /jiǎo/ trong tiếng phổ thông – nghĩa là bàn chân).
Phó Vân Thu mím môi, không những không thấy cậu thô lỗ, mà ngược lại còn thấy dáng vẻ ấy thật dễ thương. Cảm xúc ấy dần lan từ ánh nhìn đến tận sâu trong lòng.
"Thật ra, tôi muốn xin lỗi cậu."
"Xin lỗi?" Kiều Dặc Chu có chút ngơ ngác.
Phó Vân Thu đáp: "Ban đầu tôi bảo vệ cậu... chỉ là vì cơ chế trò chơi, chứ không phải xuất phát từ lòng tốt thật sự."
Kiều Dặc Chu hoàn toàn không để tâm: "Vậy thì sao? Tôi với anh vốn chẳng thân thiết, nếu chỉ mới gặp mà anh đã liều mạng bảo vệ thì ngược lại còn thấy kỳ quặc."
Phó Vân Thu vốn nghĩ cậu sẽ giận, dù sao ban đầu mình đúng là có ý đồ riêng.
Thế nhưng thái độ thản nhiên của Kiều Dặc Chu lại khiến hắn hơi khựng lại, rồi bất giác nở một nụ cười ôn hòa.
Cậu ấy thực sự khác biệt, không giống với những người khác.
Được tha thứ như vậy, khiến cả người Phó Vân Thu cũng dịu lại: "Coi như bù đắp, cậu có muốn tôi giúp đề cử một vài đạo cụ không?"
Ánh mắt Kiều Dặc Chu sáng lên, vỗ vai hắn: "Được rồi ca..." Hai chữ "anh em" còn chưa kịp thốt ra, cậu đã nghẹn lại trong cổ họng.
Không thể OOC, cậu vừa rồi chỉ là theo thói quen mà hành động thôi.
Kiều Dặc Chu nín đỏ mặt, xấu hổ đến đáy mắt đều muốn nhuộm một tầng hơi nước, mạnh mẽ đem anh em gọi thành: "Ca ca."
A a a, Phó Vân Thu sẽ không cảm thấy dị thường gì đi!Trước giờ hắn chẳng bao giờ gọi ai là “đại ca” mà vẫn sống tốt, hắn vốn không phải kiểu người có tính cách dễ dãi nhận bừa người làm anh trai.
Nào ngờ Phó Vân Thu lại chẳng hề tức giận, ngược lại sau khi nghe cậu gọi như thế, trong lòng lại dâng lên những gợn sóng không tên.
Hắn kinh ngạc nhìn Kiều Dặc Chu, cảm thấy giọng nói của cậu lúc này, giống một cách kỳ lạ với chất giọng mà hắn vẫn luôn ghi nhớ…
“Cậu là người mới, tôi chăm sóc cậu là chuyện đương nhiên thôi.”
Phó Vân Thu mỉm cười, khéo léo giấu hết những cảm xúc trong lòng vào phía sau nụ cười ấy.
Còn hơn mười tiếng nữa là bắt đầu trò chơi tiếp theo, Phó Vân Thu liền cẩn thận đề xuất cho Kiều Dặc Chu những vật phẩm nên mua.
Việc này giúp cậu tiết kiệm được không ít thời gian. Hai người cùng đến khu giao dịch, hệ thống thương thành của chủ khu lập tức mở ra trước mặt Kiều Dặc Chu.
Bên trong tràn ngập màu sắc rực rỡ, các loại vật phẩm phong phú đến mức hoa cả mắt cũng chưa chắc xem hết.
“Trò chơi chia làm rất nhiều thể loại, có thế giới linh dị, cũng có kiểu phòng mật thất. Có thể gặp phải quỷ, có thể là kẻ sát nhân biếи ŧɦái, còn một loại cực kỳ phiền phức: quái vật.”
Kiều Dặc Chu gật đầu đồng tình.
Tổng cộng có tám nghìn điểm, cậu đã bị ép nộp tám trăm, giờ chỉ còn lại bảy nghìn hai. Nếu không phải cậu kiên quyết giữ lập trường, mấy ông già kia thậm chí đến tám trăm điểm cũng chẳng chịu .
Muốn để người khác bỏ tiền ra, bản thân thấy yên lòng được sao?
Không có người đàn ông nào cảm thấy ổn nổi khi làm vậy!
Trên bảng đề xuất của thương thành giả lập, lập tức hiện ra một loạt vật phẩm đặc biệt – do chính Phó Vân Thu lựa chọn giúp. Giá cả đều chỉ vài trăm điểm, vì hắn đâu hề biết Kiều Dặc Chu đã đạt được mức đánh giá S với màn thể hiện xuất sắc đến vậy.
Nhưng mà Kiều Dặc Chu tự mình lại thấy được rất nhiều thứ tốt ——
Sau cuộc họp của đội E, ai nấy đều tự giải tán.
Phó Vân Thu trở về phòng mình, nằm trên giường mà mãi không thể nào ngủ được.
Từ sau khi nghe thấy giọng nói đó trong trò chơi, hắn vẫn luôn không thể quên nổi. Âm thanh ấy mềm mại, như thể len lỏi vào nơi sâu kín nhất trong đáy lòng, khiến hắn vừa ngứa ngáy lại vừa khát khao.
Thật quá mức phạm quy… sao có thể phát ra âm thanh dễ thương đến vậy chứ?
Chỉ cần nghĩ đến thôi, toàn thân Phó Vân Thu lại như bị thiêu đốt.
Nhưng hắn vốn không phải là người dễ bị kí©h thí©ɧ như thế. Chỉ là vì sau khi tiến hóa, hắn đã lựa chọn phát triển theo hướng tăng khả năng sinh tồn , đặc biệt tăng cường thính lực. Từ đó trở đi, đại đa số âm thanh của con người đối với hắn chỉ là những tạp âm khó chịu.
Chỉ tình cờ nghe được một lần, vậy mà như khắc sâu vào tâm trí, mãi chẳng thể xóa nhòa.
Đúng lúc ấy, bên ngoài cửa chợt vang lên tiếng động.
Phó Vân Thu thở hắt ra một hơi nóng rực, đứng dậy rời khỏi giường, đi ra ngoài.
“Trễ thế này rồi, có chuyện gì sao?”
Đêm đã về khuya, khác hẳn với sự náo nhiệt trong thế giới trò chơi, không gian lúc này yên tĩnh lạ thường, ánh trăng cũng trở nên mờ ảo dịu dàng. Kiều Dặc Chu đứng ngoài cửa, toàn thân phủ một tầng ánh trăng bạc nhạt, trong đáy mắt như ẩn chứa sương sao lấp lánh.
“Trả quần áo cho cậu. Tiện thể nói một tiếng cảm ơn.”
Phó Vân Thu ánh mắt dịu lại: “Không vào ngồi một chút sao? Tôi cũng vừa hay có chuyện muốn nói với cậu.”
Kiều Dặc Chu không giống như đối với Phương Diễm, không có chút đề phòng nào trước Phó Vân Thu. Nghe vậy liền thoải mái bước vào.
Kiều Dặc Chu cởi giày, ngồi xuống trên thảm: “Trang trí đẹp đấy.”
Không hiểu sao, ánh mắt Phó Vân Thu lại cứ dừng mãi trên đôi chân cậu. Hai chân ấy trắng trẻo mịn màng, đến cả đường mạch máu xanh nhạt cũng nhìn thấy rõ ràng, đặt trên tấm thảm lạnh mát, trông chẳng khác gì ngọc thạch.
Đôi chân này... chạm vào thì không biết sẽ có cảm giác ra sao.
Bất chợt, Phó Vân Thu có một cảm giác kỳ lạ: Trên người Kiều Dặc Chu, dường như không có chỗ nào là không cuốn hút.
“Sao thế?” Kiều Dặc Chu vẫn chưa hiểu rõ suy nghĩ của hắn, chỉ thấy ánh mắt Phó Vân Thu cứ nhìn chằm chằm xuống chân mình, liền vô thức dùng tay xoa nhẹ đầu ngón chân, có chút ngứa ngáy, không giữ hình tượng cho lắm.
Cùng lắm chỉ là mài chân thôi, ngay cả jiojio cũng chẳng sợ!
( Từ “jiojio” là cách viết ngộ nghĩnh, đáng yêu trong tiếng mạng Trung Quốc (phổ biến trên các nền tảng như Weibo, Bilibili, Douyin...), dùng để gọi “chân” — bắt nguồn từ tiếng Quảng Đông “jio” (giống như từ “脚” /jiǎo/ trong tiếng phổ thông – nghĩa là bàn chân).
Phó Vân Thu mím môi, không những không thấy cậu thô lỗ, mà ngược lại còn thấy dáng vẻ ấy thật dễ thương. Cảm xúc ấy dần lan từ ánh nhìn đến tận sâu trong lòng.
"Thật ra, tôi muốn xin lỗi cậu."
"Xin lỗi?" Kiều Dặc Chu có chút ngơ ngác.
Phó Vân Thu đáp: "Ban đầu tôi bảo vệ cậu... chỉ là vì cơ chế trò chơi, chứ không phải xuất phát từ lòng tốt thật sự."
Kiều Dặc Chu hoàn toàn không để tâm: "Vậy thì sao? Tôi với anh vốn chẳng thân thiết, nếu chỉ mới gặp mà anh đã liều mạng bảo vệ thì ngược lại còn thấy kỳ quặc."
Phó Vân Thu vốn nghĩ cậu sẽ giận, dù sao ban đầu mình đúng là có ý đồ riêng.
Thế nhưng thái độ thản nhiên của Kiều Dặc Chu lại khiến hắn hơi khựng lại, rồi bất giác nở một nụ cười ôn hòa.
Cậu ấy thực sự khác biệt, không giống với những người khác.
Được tha thứ như vậy, khiến cả người Phó Vân Thu cũng dịu lại: "Coi như bù đắp, cậu có muốn tôi giúp đề cử một vài đạo cụ không?"
Ánh mắt Kiều Dặc Chu sáng lên, vỗ vai hắn: "Được rồi ca..." Hai chữ "anh em" còn chưa kịp thốt ra, cậu đã nghẹn lại trong cổ họng.
Không thể OOC, cậu vừa rồi chỉ là theo thói quen mà hành động thôi.
Kiều Dặc Chu nín đỏ mặt, xấu hổ đến đáy mắt đều muốn nhuộm một tầng hơi nước, mạnh mẽ đem anh em gọi thành: "Ca ca."
A a a, Phó Vân Thu sẽ không cảm thấy dị thường gì đi!Trước giờ hắn chẳng bao giờ gọi ai là “đại ca” mà vẫn sống tốt, hắn vốn không phải kiểu người có tính cách dễ dãi nhận bừa người làm anh trai.
Nào ngờ Phó Vân Thu lại chẳng hề tức giận, ngược lại sau khi nghe cậu gọi như thế, trong lòng lại dâng lên những gợn sóng không tên.
Hắn kinh ngạc nhìn Kiều Dặc Chu, cảm thấy giọng nói của cậu lúc này, giống một cách kỳ lạ với chất giọng mà hắn vẫn luôn ghi nhớ…
“Cậu là người mới, tôi chăm sóc cậu là chuyện đương nhiên thôi.”
Phó Vân Thu mỉm cười, khéo léo giấu hết những cảm xúc trong lòng vào phía sau nụ cười ấy.
Còn hơn mười tiếng nữa là bắt đầu trò chơi tiếp theo, Phó Vân Thu liền cẩn thận đề xuất cho Kiều Dặc Chu những vật phẩm nên mua.
Việc này giúp cậu tiết kiệm được không ít thời gian. Hai người cùng đến khu giao dịch, hệ thống thương thành của chủ khu lập tức mở ra trước mặt Kiều Dặc Chu.
Bên trong tràn ngập màu sắc rực rỡ, các loại vật phẩm phong phú đến mức hoa cả mắt cũng chưa chắc xem hết.
“Trò chơi chia làm rất nhiều thể loại, có thế giới linh dị, cũng có kiểu phòng mật thất. Có thể gặp phải quỷ, có thể là kẻ sát nhân biếи ŧɦái, còn một loại cực kỳ phiền phức: quái vật.”
Kiều Dặc Chu gật đầu đồng tình.
Tổng cộng có tám nghìn điểm, cậu đã bị ép nộp tám trăm, giờ chỉ còn lại bảy nghìn hai. Nếu không phải cậu kiên quyết giữ lập trường, mấy ông già kia thậm chí đến tám trăm điểm cũng chẳng chịu .
Muốn để người khác bỏ tiền ra, bản thân thấy yên lòng được sao?
Không có người đàn ông nào cảm thấy ổn nổi khi làm vậy!
Trên bảng đề xuất của thương thành giả lập, lập tức hiện ra một loạt vật phẩm đặc biệt – do chính Phó Vân Thu lựa chọn giúp. Giá cả đều chỉ vài trăm điểm, vì hắn đâu hề biết Kiều Dặc Chu đã đạt được mức đánh giá S với màn thể hiện xuất sắc đến vậy.
Nhưng mà Kiều Dặc Chu tự mình lại thấy được rất nhiều thứ tốt ——
1
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
