0 chữ
Chương 22
Chương 22
Nhưng mà Kiều Dặc Chu tự mình lại thấy được nhiều thứ tốt ——
[Giày tăng tốc]: Tác dụng chỉ dùng được một lần, có thể giúp bạn chạy thoát nhanh chóng khi bị truy đuổi. Là vật phẩm chuẩn bị trước trong game, giá hai nghìn điểm.
[Nước hoa thần bí]: Có tác dụng hai lần, giúp che giấu hơi . Gặp quái vật dựa vào khứu giác để săn mồi thì món này gần như là vé thông hành, giá ba nghìn điểm.Kiều Dặc Chu nhìn bảng giá, nghĩ thầm: nếu không phải mình may mắn vớ được tám ngàn điểm, thì thật sự chỉ biết chảy máu vì mấy món đồ đắt đỏ này.
Nhưng đúng là tiền nào của nấy, rất hữu dụng.
Phó Vân Thu nói tiếp:
"Ngoài những món này, còn có một số người muốn đầu tư vào bốn hướng phát triển chính. Chỉ là mấy khoản này thì cực kỳ tốn kém."
Kiều Dặc Chu âm thầm kinh ngạc:
"Bốn hướng phát triển? Còn đắt hơn cả đạo cụ sao?"
Phó Vân Thu đáp:
"Thể năng, tinh thần, giác quan, và tốc độ."
Anh chuyển chủ đề:
"Ví dụ như Phương Diễm lần này may mắn thoát khỏi con quỷ bám người, cũng là nhờ đã nâng tinh thần lực từ trước. Nhưng phần lớn người chơi lại không chọn hướng này, mà thường tập trung vào sắm đạo cụ."
Kiều Dặc Chu ngẫm nghĩ:
"Nhưng như vậy không phải sẽ có lợi nhiều hơn sao?"
Phó Vân Thu nói:
“Mỗi lần hoàn thành trò chơi kiếm được khoảng một nghìn điểm, có thể đổi lấy đạo cụ, nghĩa là có thêm một mạng sống. Nhưng Phương Diễm lại dùng điểm của mình để nâng cấp tinh thần lực. Thứ này vừa đắt, lại không thấy hiệu quả ngay trong thời gian ngắn, làm sao có sức hấp dẫn bằng mấy món đạo cụ kia?”
Vương Cường chính là ví dụ điển hình—khổ sở lắm mới đổi được một món trong nhóm, cuối cùng lại vẫn bị nữ quỷ gϊếŧ chết.
Nếu như lúc đó hắn có tầm nhìn xa hơn, học theo Phương Diễm nâng tinh thần lực, thì có lẽ đã không chết thê thảm như vậy.
Những lời của Phó Vân Thu khiến Kiều Dặc Chu cũng quyết định đi đổi đạo cụ. Nhưng lần này hắn không đi đến khu đạo cụ thông thường, mà rẽ sang khu nâng cấp thể năng.
Hắn đã nghĩ kỹ từ lâu rồi: là đàn ông thì nhất định phải chọn thể năng!
Trong ván chơi trước, mới đánh được một chiêu là cả người đã mềm nhũn, hoàn toàn không thể tiếp đòn thứ hai.
Nếu chẳng may lần sau lại bị quỷ tấn công, thì đúng là chết chắc. Nếu tăng cường thể năng, ít nhất cũng có thể bù lại điểm yếu đó.
Tất nhiên, Kiều Dặc Chu cũng có chút tư tâm.
Hắn sờ sờ bụng, cảm nhận lớp mỡ mềm mềm—lại càng nhớ mấy múi cơ bụng ngày xưa của mình hơn bao giờ hết. Dù sao nếu đổi sang thể năng, cho dù cơ thể có thay đổi một chút, thì hệ thống kia cũng chẳng thể nói gì.
Kiều Dặc Chu một lần nữa âm thầm khen ngợi sự xuất sắc của chính mình.
Tỷ lệ hối đoái thể năng: 100 : 1?
Đổi! Đổi luôn đi!
Kiều Dặc Chu dứt khoát bỏ ra ba nghìn điểm mua [Nước hoa thần bí], lại tốn thêm hai nghìn để tăng cường thể năng, còn bảy trăm thì gom mua vài vật dụng hàng ngày như dao găm, đồ ăn, v.v... Những món này sẽ tự động được chuyển đến phòng.
Vừa chớp mắt, bảy nghìn hai điểm đã bay sạch, chỉ còn lại một nghìn rưỡi – nghèo rớt mồng tơi.
Sau khi xác nhận, Kiều Dặc Chu mới từ từ nhắm mắt lại.
Một cột sáng từ trên trời giáng xuống, bao trùm lấy cơ thể hắn. Ánh sáng đó tựa như hơi ấm từ trong bụng mẹ, khiến người ta cảm thấy an toàn và dịu dàng.
Khi ánh sáng tản đi, Kiều Dặc Chu phấn khích xông ra:
“Thế nào? Có gì thay đổi không?”
Bên tai Phó Vân Thu bỗng nóng ran:
“… Đẹp.”
Không không không—thể năng đã được tăng rồi, thì cơ thể hắn chắc chắn phải có thay đổi lớn!
Kiều Dặc Chu phẩy tay áo một cái:
“Thôi đừng khen suông, ngươi nhìn kỹ xem ta thay đổi chỗ nào?”
Phó Vân Thu không dám nhìn thẳng hắn, gò má trắng bệch lại lặng lẽ nhuốm một tầng đỏ ửng:
“Da... trắng hơn, eo... nhỏ lại, mông thì…”
Kiều Dặc Chu há hốc miệng, bi thương tột độ:
"Im đi! Ta không muốn nghe nữa!"
Cơ bắp của hắn — những khối cơ rắn chắc kia — chẳng lẽ đời này không còn cơ hội gặp lại nữa sao?
Đáng ghét!
Đổi thể năng xong lại biến thành càng xinh đẹp, cái quái gì vậy!
Chẳng khác gì đang ép hắn hướng về con đường nữ trang không lối về à?!
Phó Vân Thu hoàn toàn không hiểu được nỗi khổ tâm đó, cứ tưởng Kiều Dặc Chu đang vui vì bản thân trở nên xinh đẹp hơn.
Dù sao thì, có con gái* nào lại không thích mình trở nên xinh đẹp chứ?
* Đoạn này ở bản gốc tác giả để là muội, nên ko biết có nên dịch là từ muội -> con gái không, mọi người cho mình ý kiến với ạ , và Kiều Dặc Chu là con trai real nha, yên tâm :))
Có điều, còn một chuyện hắn vẫn chưa nói ra —
Sau khi đổi thể năng, hình như… Kiều Dặc Chu cao lên một chút?
Phó Vân Thu cười híp cả mắt:
"Đổi đồ xong chưa?"
Kiều Dặc Chu rầu rĩ đáp “ừm” một tiếng, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt đầy gian xảo của đối phương.
Phó Vân Thu nhẹ giọng nói:
"Tốt rồi, thực ra ta còn một việc muốn hỏi ngươi."
Kiều Dặc Chu tỏ vẻ nghi hoặc.
Phó Vân Thu tiếp lời:
"Ngươi còn nhớ ta từng nói không? Hướng tiến hóa của ta là ‘giác quan’, mà trong đó, ta chọn ‘thính lực’. Vừa hay có một chuyện... liên quan đến giọng nói kia, ta muốn hỏi ngươi."
Kiều Dặc Chu toàn thân nổi da gà, lùi vội vài bước.
Không ngờ! Hắn cứ tưởng Phó Vân Thu là người bình thường cơ mà!
Cả người run rẩy, Kiều Dặc Chu nói:
"K-Không, không có! Ngươi ở trong game cũng đã hỏi ta chuyện đó một lần rồi! Tại sao cứ bám riết không tha thế hả?!"
Phó Vân Thu hai má ửng hồng, như say rượu, nhưng trong ánh mắt lại lộ rõ sự xâm lược mãnh liệt.
Hắn chăm chú nhìn Kiều Dặc Chu:
"Ta nghi ngờ... Ngươi có thể... gọi lại một tiếng "ca" cho ta nghe được không?"
Đây là kiểu yêu cầu lang sói gì vậy trời!?
Kiều Dặc Chu: quyết định giả chết.
Tác giả có lời muốn nói:
1. Phó Vân Thu không phải bẩm sinh mắc “thanh khống - yêu âm thanh hay” gần giống " nhan khống - là yêu cái đẹp" , mà là xui xẻo. Khi tiến hóa giác quan, ngẫu nhiên bị ép chọn thính lực, nên mới ra nông nỗi này.
2. Đối với Phó Vân Thu mà nói, thứ quan trọng nhất không phải là khuôn mặt, mà là giọng nói!
3. Sở Liệu chắc chắn mạnh hơn hai người này một bậc~ Chúc cho anh một đấm hù chết người khác, ít nhất cũng phải tìm một người chịu đựng được trải nghiệm này.
(Lưu ý: Công không phải là không có tình cảm! Chỉ là kiểu "tình cảm bị vỡ vụn, gần như bị vô cảm với nhưng chuyện xảy ra xung quanh, không để tâm, hay nói là không có chuyện gì có thể kí©h thí©ɧ đến mức thể hiện cảm xúc" thôi! Điều quan trọng nhe.
[Giày tăng tốc]: Tác dụng chỉ dùng được một lần, có thể giúp bạn chạy thoát nhanh chóng khi bị truy đuổi. Là vật phẩm chuẩn bị trước trong game, giá hai nghìn điểm.
[Nước hoa thần bí]: Có tác dụng hai lần, giúp che giấu hơi . Gặp quái vật dựa vào khứu giác để săn mồi thì món này gần như là vé thông hành, giá ba nghìn điểm.Kiều Dặc Chu nhìn bảng giá, nghĩ thầm: nếu không phải mình may mắn vớ được tám ngàn điểm, thì thật sự chỉ biết chảy máu vì mấy món đồ đắt đỏ này.
Nhưng đúng là tiền nào của nấy, rất hữu dụng.
Phó Vân Thu nói tiếp:
"Ngoài những món này, còn có một số người muốn đầu tư vào bốn hướng phát triển chính. Chỉ là mấy khoản này thì cực kỳ tốn kém."
Kiều Dặc Chu âm thầm kinh ngạc:
Phó Vân Thu đáp:
"Thể năng, tinh thần, giác quan, và tốc độ."
Anh chuyển chủ đề:
"Ví dụ như Phương Diễm lần này may mắn thoát khỏi con quỷ bám người, cũng là nhờ đã nâng tinh thần lực từ trước. Nhưng phần lớn người chơi lại không chọn hướng này, mà thường tập trung vào sắm đạo cụ."
Kiều Dặc Chu ngẫm nghĩ:
"Nhưng như vậy không phải sẽ có lợi nhiều hơn sao?"
Phó Vân Thu nói:
“Mỗi lần hoàn thành trò chơi kiếm được khoảng một nghìn điểm, có thể đổi lấy đạo cụ, nghĩa là có thêm một mạng sống. Nhưng Phương Diễm lại dùng điểm của mình để nâng cấp tinh thần lực. Thứ này vừa đắt, lại không thấy hiệu quả ngay trong thời gian ngắn, làm sao có sức hấp dẫn bằng mấy món đạo cụ kia?”
Vương Cường chính là ví dụ điển hình—khổ sở lắm mới đổi được một món trong nhóm, cuối cùng lại vẫn bị nữ quỷ gϊếŧ chết.
Những lời của Phó Vân Thu khiến Kiều Dặc Chu cũng quyết định đi đổi đạo cụ. Nhưng lần này hắn không đi đến khu đạo cụ thông thường, mà rẽ sang khu nâng cấp thể năng.
Hắn đã nghĩ kỹ từ lâu rồi: là đàn ông thì nhất định phải chọn thể năng!
Trong ván chơi trước, mới đánh được một chiêu là cả người đã mềm nhũn, hoàn toàn không thể tiếp đòn thứ hai.
Nếu chẳng may lần sau lại bị quỷ tấn công, thì đúng là chết chắc. Nếu tăng cường thể năng, ít nhất cũng có thể bù lại điểm yếu đó.
Tất nhiên, Kiều Dặc Chu cũng có chút tư tâm.
Hắn sờ sờ bụng, cảm nhận lớp mỡ mềm mềm—lại càng nhớ mấy múi cơ bụng ngày xưa của mình hơn bao giờ hết. Dù sao nếu đổi sang thể năng, cho dù cơ thể có thay đổi một chút, thì hệ thống kia cũng chẳng thể nói gì.
Tỷ lệ hối đoái thể năng: 100 : 1?
Đổi! Đổi luôn đi!
Kiều Dặc Chu dứt khoát bỏ ra ba nghìn điểm mua [Nước hoa thần bí], lại tốn thêm hai nghìn để tăng cường thể năng, còn bảy trăm thì gom mua vài vật dụng hàng ngày như dao găm, đồ ăn, v.v... Những món này sẽ tự động được chuyển đến phòng.
Vừa chớp mắt, bảy nghìn hai điểm đã bay sạch, chỉ còn lại một nghìn rưỡi – nghèo rớt mồng tơi.
Sau khi xác nhận, Kiều Dặc Chu mới từ từ nhắm mắt lại.
Một cột sáng từ trên trời giáng xuống, bao trùm lấy cơ thể hắn. Ánh sáng đó tựa như hơi ấm từ trong bụng mẹ, khiến người ta cảm thấy an toàn và dịu dàng.
Khi ánh sáng tản đi, Kiều Dặc Chu phấn khích xông ra:
“Thế nào? Có gì thay đổi không?”
Bên tai Phó Vân Thu bỗng nóng ran:
“… Đẹp.”
Không không không—thể năng đã được tăng rồi, thì cơ thể hắn chắc chắn phải có thay đổi lớn!
Kiều Dặc Chu phẩy tay áo một cái:
“Thôi đừng khen suông, ngươi nhìn kỹ xem ta thay đổi chỗ nào?”
Phó Vân Thu không dám nhìn thẳng hắn, gò má trắng bệch lại lặng lẽ nhuốm một tầng đỏ ửng:
“Da... trắng hơn, eo... nhỏ lại, mông thì…”
Kiều Dặc Chu há hốc miệng, bi thương tột độ:
"Im đi! Ta không muốn nghe nữa!"
Cơ bắp của hắn — những khối cơ rắn chắc kia — chẳng lẽ đời này không còn cơ hội gặp lại nữa sao?
Đáng ghét!
Đổi thể năng xong lại biến thành càng xinh đẹp, cái quái gì vậy!
Chẳng khác gì đang ép hắn hướng về con đường nữ trang không lối về à?!
Phó Vân Thu hoàn toàn không hiểu được nỗi khổ tâm đó, cứ tưởng Kiều Dặc Chu đang vui vì bản thân trở nên xinh đẹp hơn.
Dù sao thì, có con gái* nào lại không thích mình trở nên xinh đẹp chứ?
* Đoạn này ở bản gốc tác giả để là muội, nên ko biết có nên dịch là từ muội -> con gái không, mọi người cho mình ý kiến với ạ , và Kiều Dặc Chu là con trai real nha, yên tâm :))
Có điều, còn một chuyện hắn vẫn chưa nói ra —
Sau khi đổi thể năng, hình như… Kiều Dặc Chu cao lên một chút?
Phó Vân Thu cười híp cả mắt:
"Đổi đồ xong chưa?"
Kiều Dặc Chu rầu rĩ đáp “ừm” một tiếng, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt đầy gian xảo của đối phương.
Phó Vân Thu nhẹ giọng nói:
"Tốt rồi, thực ra ta còn một việc muốn hỏi ngươi."
Kiều Dặc Chu tỏ vẻ nghi hoặc.
Phó Vân Thu tiếp lời:
"Ngươi còn nhớ ta từng nói không? Hướng tiến hóa của ta là ‘giác quan’, mà trong đó, ta chọn ‘thính lực’. Vừa hay có một chuyện... liên quan đến giọng nói kia, ta muốn hỏi ngươi."
Kiều Dặc Chu toàn thân nổi da gà, lùi vội vài bước.
Không ngờ! Hắn cứ tưởng Phó Vân Thu là người bình thường cơ mà!
Cả người run rẩy, Kiều Dặc Chu nói:
"K-Không, không có! Ngươi ở trong game cũng đã hỏi ta chuyện đó một lần rồi! Tại sao cứ bám riết không tha thế hả?!"
Phó Vân Thu hai má ửng hồng, như say rượu, nhưng trong ánh mắt lại lộ rõ sự xâm lược mãnh liệt.
Hắn chăm chú nhìn Kiều Dặc Chu:
"Ta nghi ngờ... Ngươi có thể... gọi lại một tiếng "ca" cho ta nghe được không?"
Đây là kiểu yêu cầu lang sói gì vậy trời!?
Kiều Dặc Chu: quyết định giả chết.
Tác giả có lời muốn nói:
1. Phó Vân Thu không phải bẩm sinh mắc “thanh khống - yêu âm thanh hay” gần giống " nhan khống - là yêu cái đẹp" , mà là xui xẻo. Khi tiến hóa giác quan, ngẫu nhiên bị ép chọn thính lực, nên mới ra nông nỗi này.
2. Đối với Phó Vân Thu mà nói, thứ quan trọng nhất không phải là khuôn mặt, mà là giọng nói!
3. Sở Liệu chắc chắn mạnh hơn hai người này một bậc~ Chúc cho anh một đấm hù chết người khác, ít nhất cũng phải tìm một người chịu đựng được trải nghiệm này.
(Lưu ý: Công không phải là không có tình cảm! Chỉ là kiểu "tình cảm bị vỡ vụn, gần như bị vô cảm với nhưng chuyện xảy ra xung quanh, không để tâm, hay nói là không có chuyện gì có thể kí©h thí©ɧ đến mức thể hiện cảm xúc" thôi! Điều quan trọng nhe.
1
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
