0 chữ
Chương 20
Chương 20
“Sao không nói tiếp đi chứ?”
Một người thúc giục.
Tô Dữu ấp úng, mặt mày hoảng hốt:
“Không lẽ… đội trưởng nhìn trúng người ta rồi?!”
Cả phòng: “???”
Các thành viên A đội lập tức cười ầm lên.
“Ha ha ha, con gái các cô đúng là có não yêu đương ! Ai mà không biết đội trưởng chúng ta trời sinh băng lãnh chứ?”
Tô Dữu lườm cho một phát bén như dao:
“Ý tôi là… đội trưởng chọn một người mới vào đội A!!”
Phòng họp thoáng chốc im phăng phắc. Vài giây sau — cả bọn đồng loạt kêu lên:
“Quái vật! Lại là… một quái vật được chọn sau 5 năm hả?!”
“Quái vật” gì ở đây!
Tô Dữu nhịn xuống ý nghĩ muốn nôn ra một bãi. ( ở đây mang nghĩa khinh bỉ, thể hiện thái độ khi thấy ngk làm lố :)) )
“Thôi, họp tiếp đi!” – cô nghiêm giọng, cố kéo mọi người quay lại quỹ đạo.
Nhưng không ai buồn nghe. Nhân lúc Sở đội trưởng không có mặt, đám đội A hiếm lắm mới dám vung tay múa chân, thoát khỏi dáng vẻ nghiêm chỉnh thường ngày.
Có người huých khuỷu tay vào Hà Cạnh Thiên, cười khoái chí:
“Này, bình thường anh lúc nào nói chuyện với tụi tôi cũng ngầu lòi, mà vừa nãy gặp đội trưởng lại nói lắp là sao? Hả?”
Hà Cạnh Thiên mặt lạnh như tiền, trừng mắt đe dọa:
“Muốn bị tôi đấm à?”
Mọi người cười phá cả lên, tranh thủ dịp hiếm hoi chọc ghẹo “ngọn núi băng số hai” của đội.
Dù sao thì — cơ hội thấy Hà Cạnh Thiên run sợ trước người khác, đúng là ngàn năm có một.
Nhưng tất cả đều hiểu rõ trong lòng:
Dù có mạnh mẽ cỡ nào, đối mặt với đội trưởng Sở Liệu… ai mà chẳng căng như dây đàn.
Ngay cả Hà Cạnh Thiên – cựu đội trưởng B6 – cũng không ngoại lệ.
-----------
Trong không gian mờ ảo, vô số con số trôi nổi giữa không trung, mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Tất cả đều được cấu thành từ hai ký hiệu 0 và 1, từng dòng mệnh lệnh hợp lại, tạo thành những chuỗi dữ liệu khổng lồ và phức tạp.
Từ xa nhìn lại, chúng như những dải ngân hà rực rỡ.
Một người đàn ông chậm rãi bước vào — vóc dáng cao gầy, biểu cảm lạnh lùng gần như không mang theo chút cảm xúc nào.
Nổi bật nhất là đôi mắt của hắn, sâu thẳm như vực u tối, vừa thanh lãnh vừa như có tầng tầng lớp lớp sóng ngầm.
Nói hắn thờ ơ thì cũng không hẳn. Chính xác hơn là một loại khí chất cấm dục và áp lực vô hình khiến người khác không thể xem nhẹ sự hiện diện của hắn.
Những dòng dữ liệu ánh lam phát sáng quanh thân hắn không hề bào xích hắn, trái lại còn vờn quanh người hắn như làn ánh sáng mỏng lướt qua da thịt, tạo nên một cảm giác siêu nhiên kỳ ảo.
Ánh mắt của Sở Liệu chậm rãi dừng lại ở dòng chữ “Đội E107 ”. Các chuỗi mã hóa dữ liệu khổng lồ khiến ngay cả hắn cũng không thể truy ngược được ai là người đã giành được cấp S với thành tích tốt nhất.
Hắn đành chuyển sang kiểm tra toàn bộ thông tin thành viên đội E107. Rất nhiều người, nhưng chẳng hiểu vì sao ánh mắt hắn lại dừng trên một cái tên — “Kiều Dặc Chu”?
Trên màn hình mô phỏng, đối phương có đường nét khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp — thậm chí ngay cả theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của Sở Liệu, cũng có thể gọi là mỹ lệ.
Trong hình ảnh mô phỏng, Kiều Dặc Chu trông có phần chật vật. Quần đỏ ướt đẫm dán sát vào đùi trắng nõn, đỏ và trắng đối lập rõ rệt, làm cả khuôn mặt hắn cũng như được tô điểm thêm mấy phần rực rỡ quyến rũ.
Sở Liệu cụp mắt xuống, hàng mi rũ nhẹ, môi mỏng hơi mím lại. Biểu cảm vẫn lạnh lùng, xa cách như mọi khi.
Từ sau khi chiếm được quyền hạn trong hệ thống chủ, đã có vài thế giới rơi vào phạm vi quản lý của Sở Liệu.
Mỗi khi một thế giới chuẩn bị thăng cấp, điều tất yếu là Boss hệ thống cũng phải tiến hóa. Quá trình này, từ một tiểu thế giới trở thành đại thế giới, thường sẽ cần một khoảng thời gian khá dài và ổn định.
Thế nhưng, cái thế giới mà đội E107 vừa vượt qua lại nằm trong số rất hiếm những thế giới chuẩn bị thăng cấp mà chính Sở Liệu đang phụ trách. Mặc dù nó thuộc cấp bậc thấp nhất, nhưng vẫn có cơ hội tăng lên thành thế giới trung cấp — điều này đủ khiến hắn không thể làm ngơ.
Càng không thể làm ngơ... chính là cái tên Kiều Dặc Chu.
Hắn cảm thấy, nếu có ai đó có khả năng khiến thế giới đặc thù kia tự mình hủy diệt — thì chỉ có thể là người đó.
Điều khiến người khác bất ngờ là: Sở Liệu lại không hề tức giận. Ngược lại, khóe môi hắn khẽ cong lên, trong đáy mắt tĩnh mịch mơ hồ xuất hiện một tia cảm xúc khó nhận ra — sâu như mặt hồ phủ sương mù, đẹp nhưng khó dò.
Thú vị thật.
Phải biết, từ sau “chuyện đó”, cảm xúc của hắn gần như đã bị triệt tiêu — lạnh lẽo, chai sạn, không còn một tia gợn sóng.
Vậy mà lúc này, lại có người có thể khiến hắn sinh ra phản ứng?
Sở Liệu đưa tay kéo ra một bảng điều khiển trong suốt, ngón tay thao tác nhanh nhẹn trên không trung — động tác tao nhã như đang chơi một bản nhạc dương cầm vô hình.
Chẳng mấy chốc, giữa không gian giả lập rộng lớn, một dòng thông báo xuất hiện —
[ Có muốn mua phân thân hay không? ]
Sở Liệu: "Mua."
[Đang tiến hành tạo lập… Đã khấu trừ 50 nghìn điểm sinh tồn.]
[ 5, 4, 3, 2, 1. ]
[ Chúc mừng, phân thân đã thiết lập thành công. ]
—
Cuộc họp còn chưa kết thúc, Tô Dữu đã viện cớ rời đi.
Gió nhẹ cuốn theo hương hoa trong trẻo, xua tan cái nóng oi bức, khiến tâm trạng nàng dịu đi không ít.
Tô Dữu khẽ thở dài — những người bên trong thật sự quá náo loạn, đủ kiểu người quái dị đều có, e là chỉ có đội trưởng mới có thể trấn được bọn họ. Bảo nàng đứng ra chủ trì cuộc họp? Thật sự chẳng khác nào làm khó người ta!
Gió chiều lướt qua rặng nhãn l*иg, lá cây khẽ lay phát ra những âm thanh trong trẻo dễ nghe. Ánh hoàng hôn không chỉ phủ xuống hai bên con đường mà còn nhuộm lên mặt nước của đài phun trung tâm một sắc vàng dịu như ánh chanh ấm.
Khu A vốn yên tĩnh hơn hẳn các khu khác, bởi nơi này chỉ có duy nhất một đội — A đội — nên cả vùng đều thuộc quyền sử dụng riêng của họ.
Hiếm khi có được vài phút yên bình, Tô Dữu đang định tận hưởng thì tình cờ lại bắt gặp Sở Liệu, tim nàng bất giác khẽ run, liền bước nhanh về phía trước.
“Đội—”
Chưa kịp nói hết lời, ánh mắt nàng đã rơi vào người đứng bên cạnh Sở Liệu — một phân thân giống hệt đội trưởng.
Đó là đạo cụ quý giá bậc nhất do hệ thống cung cấp, có thể kế thừa đến ba phần sức mạnh của bản thể, hiệu lực kéo dài suốt ba tháng.
Đội trưởng… vậy mà chẳng chớp mắt lấy một cái, đã trực tiếp mua phân thân rồi sao!?
Tô Dữu đau lòng đến mức nước mắt muốn trào ra — đó là 50 nghìn điểm sinh tồn đấy! Cho dù là đội A đi nữa, muốn tích góp từng ấy điểm cũng phải mất rất lâu.
Nói mua là mua ngay... Quá mức hào phóng rồi!
Tô Dữu không kìm được mà lẩm bẩm: “Xem ra đội trưởng thật sự muốn kéo người kia vào đội A? Chẳng lẽ định dùng phân thân để giả làm người mới ở E107, rồi âm thầm quan sát sao?”
Đáng ghét thật, thời thế đảo ngược mất rồi, ngay cả đại lão giờ cũng giả làm tân thủ!
Phân thân dù chỉ mang một phần ba thực lực của đội trưởng, thì cũng tương đương với trình độ của thành viên B đội rồi còn gì!
Dù trong lòng nghĩ nhiều như thế, Tô Dữu cũng chỉ dám âm thầm càu nhàu, không dám nói ra. Là con gái, đội trưởng vẫn xem như khá nhẹ tay với nàng — nhưng mà… nàng vẫn rất sợ Sở Liệu, được chưa!?
Sở Liệu lãnh đạm liếc nàng một cái, chẳng trả lời câu hỏi nào, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Kế hoạch cho trò chơi mới của đội A, làm xong chưa?”
Tô Dữu như bị điện giật, lập tức quay đầu chạy về phía phòng họp: “Em làm, em làm ngay đây ạ!”
Đợi Tô Dữu rời đi, ngoài sân chỉ còn lại mình Sở Liệu. Gió nhẹ thổi qua rặng nhãn l*иg, những chiếc lá va vào nhau phát ra âm thanh dịu tai, vài sợi tóc đen rối của hắn cũng khẽ tung lên theo gió.
Hắn đứng yên nơi đó, mặt không chút cảm xúc, như một pho tượng băng lãnh.
Bầu trời xa xa rực rỡ sắc mực, như ai đó dùng cọ vẽ đổ màu xuống chân mây, nhuộm đỏ cả con đường phía trước. Ánh hoàng hôn ấm áp phản chiếu lên tán lá, vảy ánh sáng như sao rơi rớt đầy mặt đất — một khung cảnh dịu dàng mà lặng lẽ.
Sở Liệu đứng dưới tán cây, gương mặt không chút biểu cảm kia cũng bị ánh mây tím mỹ lệ nhuộm thêm sắc thái dịu dàng. Nếu không vì khí thế trên người quá đỗi áp lực, thì người ta có lẽ sẽ chỉ chú ý đến khuôn mặt tuấn mỹ kia ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hắn truyền tinh thần lực vào phân thân, khiến người mới chậm rãi mở mắt.
Tô Dữu hiểu sai ý hắn rồi — hắn mua phân thân không phải để đóng giả tân thủ trà trộn vào E107 đội, mà là để phân thân thay hắn ở lại, trấn giữ đội A.
Sở Liệu khẽ nhếch môi, độ cong lãnh đạm kia dường như chẳng phải nụ cười, nhưng lại ẩn giấu điều gì đó sâu không thấy đáy.
Hắn muốn đích thân đi.
Một người thúc giục.
Tô Dữu ấp úng, mặt mày hoảng hốt:
“Không lẽ… đội trưởng nhìn trúng người ta rồi?!”
Cả phòng: “???”
Các thành viên A đội lập tức cười ầm lên.
“Ha ha ha, con gái các cô đúng là có não yêu đương ! Ai mà không biết đội trưởng chúng ta trời sinh băng lãnh chứ?”
Tô Dữu lườm cho một phát bén như dao:
“Ý tôi là… đội trưởng chọn một người mới vào đội A!!”
Phòng họp thoáng chốc im phăng phắc. Vài giây sau — cả bọn đồng loạt kêu lên:
“Quái vật! Lại là… một quái vật được chọn sau 5 năm hả?!”
“Quái vật” gì ở đây!
Tô Dữu nhịn xuống ý nghĩ muốn nôn ra một bãi. ( ở đây mang nghĩa khinh bỉ, thể hiện thái độ khi thấy ngk làm lố :)) )
“Thôi, họp tiếp đi!” – cô nghiêm giọng, cố kéo mọi người quay lại quỹ đạo.
Có người huých khuỷu tay vào Hà Cạnh Thiên, cười khoái chí:
“Này, bình thường anh lúc nào nói chuyện với tụi tôi cũng ngầu lòi, mà vừa nãy gặp đội trưởng lại nói lắp là sao? Hả?”
Hà Cạnh Thiên mặt lạnh như tiền, trừng mắt đe dọa:
“Muốn bị tôi đấm à?”
Mọi người cười phá cả lên, tranh thủ dịp hiếm hoi chọc ghẹo “ngọn núi băng số hai” của đội.
Dù sao thì — cơ hội thấy Hà Cạnh Thiên run sợ trước người khác, đúng là ngàn năm có một.
Nhưng tất cả đều hiểu rõ trong lòng:
Dù có mạnh mẽ cỡ nào, đối mặt với đội trưởng Sở Liệu… ai mà chẳng căng như dây đàn.
Ngay cả Hà Cạnh Thiên – cựu đội trưởng B6 – cũng không ngoại lệ.
Trong không gian mờ ảo, vô số con số trôi nổi giữa không trung, mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Tất cả đều được cấu thành từ hai ký hiệu 0 và 1, từng dòng mệnh lệnh hợp lại, tạo thành những chuỗi dữ liệu khổng lồ và phức tạp.
Từ xa nhìn lại, chúng như những dải ngân hà rực rỡ.
Một người đàn ông chậm rãi bước vào — vóc dáng cao gầy, biểu cảm lạnh lùng gần như không mang theo chút cảm xúc nào.
Nổi bật nhất là đôi mắt của hắn, sâu thẳm như vực u tối, vừa thanh lãnh vừa như có tầng tầng lớp lớp sóng ngầm.
Nói hắn thờ ơ thì cũng không hẳn. Chính xác hơn là một loại khí chất cấm dục và áp lực vô hình khiến người khác không thể xem nhẹ sự hiện diện của hắn.
Những dòng dữ liệu ánh lam phát sáng quanh thân hắn không hề bào xích hắn, trái lại còn vờn quanh người hắn như làn ánh sáng mỏng lướt qua da thịt, tạo nên một cảm giác siêu nhiên kỳ ảo.
Hắn đành chuyển sang kiểm tra toàn bộ thông tin thành viên đội E107. Rất nhiều người, nhưng chẳng hiểu vì sao ánh mắt hắn lại dừng trên một cái tên — “Kiều Dặc Chu”?
Trên màn hình mô phỏng, đối phương có đường nét khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp — thậm chí ngay cả theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của Sở Liệu, cũng có thể gọi là mỹ lệ.
Trong hình ảnh mô phỏng, Kiều Dặc Chu trông có phần chật vật. Quần đỏ ướt đẫm dán sát vào đùi trắng nõn, đỏ và trắng đối lập rõ rệt, làm cả khuôn mặt hắn cũng như được tô điểm thêm mấy phần rực rỡ quyến rũ.
Sở Liệu cụp mắt xuống, hàng mi rũ nhẹ, môi mỏng hơi mím lại. Biểu cảm vẫn lạnh lùng, xa cách như mọi khi.
Từ sau khi chiếm được quyền hạn trong hệ thống chủ, đã có vài thế giới rơi vào phạm vi quản lý của Sở Liệu.
Mỗi khi một thế giới chuẩn bị thăng cấp, điều tất yếu là Boss hệ thống cũng phải tiến hóa. Quá trình này, từ một tiểu thế giới trở thành đại thế giới, thường sẽ cần một khoảng thời gian khá dài và ổn định.
Thế nhưng, cái thế giới mà đội E107 vừa vượt qua lại nằm trong số rất hiếm những thế giới chuẩn bị thăng cấp mà chính Sở Liệu đang phụ trách. Mặc dù nó thuộc cấp bậc thấp nhất, nhưng vẫn có cơ hội tăng lên thành thế giới trung cấp — điều này đủ khiến hắn không thể làm ngơ.
Càng không thể làm ngơ... chính là cái tên Kiều Dặc Chu.
Hắn cảm thấy, nếu có ai đó có khả năng khiến thế giới đặc thù kia tự mình hủy diệt — thì chỉ có thể là người đó.
Điều khiến người khác bất ngờ là: Sở Liệu lại không hề tức giận. Ngược lại, khóe môi hắn khẽ cong lên, trong đáy mắt tĩnh mịch mơ hồ xuất hiện một tia cảm xúc khó nhận ra — sâu như mặt hồ phủ sương mù, đẹp nhưng khó dò.
Thú vị thật.
Phải biết, từ sau “chuyện đó”, cảm xúc của hắn gần như đã bị triệt tiêu — lạnh lẽo, chai sạn, không còn một tia gợn sóng.
Vậy mà lúc này, lại có người có thể khiến hắn sinh ra phản ứng?
Sở Liệu đưa tay kéo ra một bảng điều khiển trong suốt, ngón tay thao tác nhanh nhẹn trên không trung — động tác tao nhã như đang chơi một bản nhạc dương cầm vô hình.
Chẳng mấy chốc, giữa không gian giả lập rộng lớn, một dòng thông báo xuất hiện —
[ Có muốn mua phân thân hay không? ]
Sở Liệu: "Mua."
[Đang tiến hành tạo lập… Đã khấu trừ 50 nghìn điểm sinh tồn.]
[ 5, 4, 3, 2, 1. ]
[ Chúc mừng, phân thân đã thiết lập thành công. ]
—
Cuộc họp còn chưa kết thúc, Tô Dữu đã viện cớ rời đi.
Gió nhẹ cuốn theo hương hoa trong trẻo, xua tan cái nóng oi bức, khiến tâm trạng nàng dịu đi không ít.
Tô Dữu khẽ thở dài — những người bên trong thật sự quá náo loạn, đủ kiểu người quái dị đều có, e là chỉ có đội trưởng mới có thể trấn được bọn họ. Bảo nàng đứng ra chủ trì cuộc họp? Thật sự chẳng khác nào làm khó người ta!
Gió chiều lướt qua rặng nhãn l*иg, lá cây khẽ lay phát ra những âm thanh trong trẻo dễ nghe. Ánh hoàng hôn không chỉ phủ xuống hai bên con đường mà còn nhuộm lên mặt nước của đài phun trung tâm một sắc vàng dịu như ánh chanh ấm.
Khu A vốn yên tĩnh hơn hẳn các khu khác, bởi nơi này chỉ có duy nhất một đội — A đội — nên cả vùng đều thuộc quyền sử dụng riêng của họ.
Hiếm khi có được vài phút yên bình, Tô Dữu đang định tận hưởng thì tình cờ lại bắt gặp Sở Liệu, tim nàng bất giác khẽ run, liền bước nhanh về phía trước.
“Đội—”
Chưa kịp nói hết lời, ánh mắt nàng đã rơi vào người đứng bên cạnh Sở Liệu — một phân thân giống hệt đội trưởng.
Đó là đạo cụ quý giá bậc nhất do hệ thống cung cấp, có thể kế thừa đến ba phần sức mạnh của bản thể, hiệu lực kéo dài suốt ba tháng.
Đội trưởng… vậy mà chẳng chớp mắt lấy một cái, đã trực tiếp mua phân thân rồi sao!?
Tô Dữu đau lòng đến mức nước mắt muốn trào ra — đó là 50 nghìn điểm sinh tồn đấy! Cho dù là đội A đi nữa, muốn tích góp từng ấy điểm cũng phải mất rất lâu.
Nói mua là mua ngay... Quá mức hào phóng rồi!
Tô Dữu không kìm được mà lẩm bẩm: “Xem ra đội trưởng thật sự muốn kéo người kia vào đội A? Chẳng lẽ định dùng phân thân để giả làm người mới ở E107, rồi âm thầm quan sát sao?”
Đáng ghét thật, thời thế đảo ngược mất rồi, ngay cả đại lão giờ cũng giả làm tân thủ!
Phân thân dù chỉ mang một phần ba thực lực của đội trưởng, thì cũng tương đương với trình độ của thành viên B đội rồi còn gì!
Dù trong lòng nghĩ nhiều như thế, Tô Dữu cũng chỉ dám âm thầm càu nhàu, không dám nói ra. Là con gái, đội trưởng vẫn xem như khá nhẹ tay với nàng — nhưng mà… nàng vẫn rất sợ Sở Liệu, được chưa!?
Sở Liệu lãnh đạm liếc nàng một cái, chẳng trả lời câu hỏi nào, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Kế hoạch cho trò chơi mới của đội A, làm xong chưa?”
Tô Dữu như bị điện giật, lập tức quay đầu chạy về phía phòng họp: “Em làm, em làm ngay đây ạ!”
Đợi Tô Dữu rời đi, ngoài sân chỉ còn lại mình Sở Liệu. Gió nhẹ thổi qua rặng nhãn l*иg, những chiếc lá va vào nhau phát ra âm thanh dịu tai, vài sợi tóc đen rối của hắn cũng khẽ tung lên theo gió.
Hắn đứng yên nơi đó, mặt không chút cảm xúc, như một pho tượng băng lãnh.
Bầu trời xa xa rực rỡ sắc mực, như ai đó dùng cọ vẽ đổ màu xuống chân mây, nhuộm đỏ cả con đường phía trước. Ánh hoàng hôn ấm áp phản chiếu lên tán lá, vảy ánh sáng như sao rơi rớt đầy mặt đất — một khung cảnh dịu dàng mà lặng lẽ.
Sở Liệu đứng dưới tán cây, gương mặt không chút biểu cảm kia cũng bị ánh mây tím mỹ lệ nhuộm thêm sắc thái dịu dàng. Nếu không vì khí thế trên người quá đỗi áp lực, thì người ta có lẽ sẽ chỉ chú ý đến khuôn mặt tuấn mỹ kia ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hắn truyền tinh thần lực vào phân thân, khiến người mới chậm rãi mở mắt.
Tô Dữu hiểu sai ý hắn rồi — hắn mua phân thân không phải để đóng giả tân thủ trà trộn vào E107 đội, mà là để phân thân thay hắn ở lại, trấn giữ đội A.
Sở Liệu khẽ nhếch môi, độ cong lãnh đạm kia dường như chẳng phải nụ cười, nhưng lại ẩn giấu điều gì đó sâu không thấy đáy.
Hắn muốn đích thân đi.
1
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
