0 chữ
Chương 19
Chương 19
Cùng lúc đó, tên của đội E107 xuất hiện khiến cả chủ khu cũng lập tức náo động.
Dù chưa rõ ai vừa giành được thành tích cấp S tốt nhất thì sự việc này cũng đủ khiến mọi người không thể làm ngơ. Trước đây, người cuối cùng từng nhận vinh quang đặc biệt này chính là đội trưởng A đội: Sở Liệu - cái tên đang đứng ở đỉnh cao bảng xếp hạng.
Ở Chủ Khu, hầu như ai ai cũng là fan của Sở Liệu. Chỉ cần nhắc tới tên anh ta thôi, là đã đủ khiến người ta như được tiếp thêm máu gà, hừng hực khí thế.
Một nhân vật tầm cỡ như vậy… bọn họ vốn nghĩ cả đời cũng chẳng có cơ hội thấy mặt.
Không ngờ tới a — lại có một cái tên đến từ đội E!
Ở một góc khác, trong tiểu đội thuộc khu D —
“Xảy ra chuyện lớn thế này, các ngươi nghĩ mấy vị đại lão đội A có chú ý không?”
“Ai biết được. Sở Liệu khi mới bắt đầu cũng chỉ được xếp hạng tiềm năng cấp C, phải vào đội C thôi. Còn cái tên lần này… lại là người của đội E.”
Bọn họ nhìn nhau cười khẩy: “Chứ còn gì nữa, mấy người bên đội E ấy mà, toàn là lũ cặn bã dưới đáy thôi.”
Ngay cả đội D còn tỏ rõ thái độ khinh miệt như thế, huống chi là những kẻ đứng trên đỉnh cao, cái bọn luôn coi người khác như không đáng để liếc mắt.
Đám người đội D xung quanh đều gật đầu đồng tình, trong lòng nhất trí cho rằng người kia của E107 chẳng qua là chó ngáp phải ruồi mà thôi.
Đội A là cái gì chứ?
Là nơi quy tụ toàn bộ tinh anh của các đội sinh tồn. Là tầng lớp hô mưa gọi gió. Một đội E nhỏ nhoi, thấp bé như thế, sao có thể lọt vào mắt bọn họ được?
Khác biệt một trời một vực!
Sau một hồi bàn tán, đám người kia đều bật cười nhạt, trong lòng gần như đã mặc định — cái khả năng Sở Liệu chú ý đến một kẻ vô danh ở đội E, e rằng còn thấp hơn cả… phép màu.
Không chỉ riêng D đội nghĩ vậy, hầu hết các đội khác cũng đưa ra cùng một phán đoán. Một sự nhất trí không cần nói thành lời: kẻ kia, chỉ là cát bụi trong gió.
Thế nhưng, đúng vào lúc ấy — trong phòng họp của đội A, người đàn ông đang ngồi trước màn hình lớn lại không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bảng thông báo từ hệ thống chính.
Anh nhìn.
Một giây.
Hai giây.
Cho đến giây thứ hai mươi mốt, vẫn chưa dời mắt.
Tô Dữu đứng bên cạnh khẽ run lên, không kìm được khẽ gọi: “Sở… Sở đội trưởng…”
Có chuyện gì vậy? Là cô hoa mắt chăng? Trong suốt quãng thời gian theo bên Sở Liệu, chưa bao giờ cô thấy anh thất thần. Một giây đã là lạ thường… huống chi là hai mươi mốt?
Cô còn chưa kịp thở ra, thì Sở Liệu đã quay đầu lại nhìn cô.
Ánh mắt ấy quét qua như lưỡi dao, lạnh buốt đến tận xương, sâu như đáy biển. Rõ ràng vẻ mặt anh rất bình thản, vậy mà lại khiến người ta có cảm giác như bị một chén rượu mạnh thiêu đốt trong cổ họng.
Đôi mắt kia — trong suốt như ngọc, sắc lạnh như tuyết phủ đỉnh non cao — phản chiếu cả núi sông, trời đất.
Giọng nói anh vang lên, nhẹ nhưng không thể cãi:
“Tra người này cho tôi.”
Bởi vì — Sở Liệu là ai chứ?
Đội trưởng đội A — người mạnh nhất trong toàn hệ thống sinh tồn, kẻ đứng trên vạn người — cũng chính là Sở Liệu. Không chỉ là thủ lĩnh, anh còn là người đầu tiên nắm giữ quyền truy cập vào hệ thống chính — một nhân vật cấp đại lão, đúng nghĩa.
Người ta vẫn truyền tai nhau về lần cưỡng chế tiến hóa của anh trong một nhiệm vụ khủng khϊếp nào đó, dẫn đến di chứng nặng nề: phần cảm xúc trong anh… vỡ vụn.
Từ ấy, dù không phải hoàn toàn vô cảm, nhưng Sở Liệu hiếm khi thể hiện bất kỳ hứng thú nào với ai. Anh lạnh nhạt đến vô tình, xa cách như một pho tượng băng.
Ấy vậy mà giờ đây — chính anh lại bảo cô đi điều tra một người?
Tô Dữu không tài nào hiểu nổi. Cô còn chưa hoàn hồn, ánh mắt đã bất giác liếc sang... không phải nhìn màn hình, mà là ngón tay thon dài như tạc bằng ngọc của Sở Liệu — ngón tay vừa chỉ vào dòng chữ kia.
Phải mất một lúc lâu cô mới nhận ra: trên màn hình, dòng chữ sáng rõ hiện ra — “Đội E107”.
Đáy mắt cô khẽ lay động.
Đội E? Một đội rác rưởi tầng đáy, cách đội A như trời với vực — thậm chí còn không cùng tồn tại trong một thế giới. Với những thành viên đội A như cô, đội E là cái tên không đáng lọt vào mắt. Cô là thần trong mắt kẻ khác, còn đội E — chỉ là bùn đất dưới chân.
Vậy mà, người kia — người đứng đầu thế giới này — lại mở miệng, bảo phải điều tra E107?
Tô Dữu chết lặng.
Không chỉ cô — cả phòng hội nghị cũng chết lặng.
“…Sở đội trưởng” một giọng nói vang lên, nặng nề, pha lẫn kháng nghị. Người nói là Hà Cạnh Thiên — một đội phó nổi tiếng trầm ổn, giờ phút này cũng không nén được mà đứng bật dậy. “Nhiệm vụ của đội E đơn giản cỡ nào, ngài rõ hơn ai hết. Chuyện đó… căn bản không cần phải đặc biệt đi tra xét.”
Khi đứng trước Sở Liệu, Hà Cạnh Thiên căng thẳng đến mức ngay cả các đầu ngón tay cũng cứng đờ.
Dù anh ta từng là đội trưởng đội B6, là người dày dặn kinh nghiệm, thì khi đối mặt với “Diêm Vương mặt lạnh” như Sở Liệu, vẻ ngoài từng trải ấy lại như hóa thành một đứa trẻ lần đầu gặp thần tượng.
Nếu có đồng đội cũ nào của anh thấy cảnh này, nhất định sẽ ngã ngửa vì hình tượng sụp đổ.
Sở Liệu nhàn nhạt mở miệng:
“Không phải vì đội E.”
Hà Cạnh Thiên thoáng ngẩn ra:
“Vậy là…?”
Sở Liệu liếc qua màn hình, thanh âm bình tĩnh đến đáng sợ:
“Ta vừa tiếp nhận quyền hạn một phần hệ thống chủ. Thế giới mà người đó vừa vượt qua… chính là nằm trong phạm vi ta quản lý.”
Nguyên nhân không phải do anh cảm thấy hứng thú với một cá nhân nào đó, mà là — người kia vô tình vượt qua được một cửa ải trong chính thế giới do Sở Liệu mới tiếp nhận phụ trách.
Hà Cạnh Thiên dần hiểu ra, lông mày càng lúc càng nhíu chặt. Anh hỏi tiếp:
“Vậy thế giới đó có gì đặc biệt, khiến đội trưởng phải để mắt?”
Sở Liệu đáp gọn lỏn:
“Là một thế giới thăng cấp đặc thù.”
“!!!”
Cả phòng hội nghị như bị dội nước lạnh, ánh mắt đồng loạt thay đổi.
Họ biết rõ: hệ thống chủ sở hữu hàng trăm thế giới trò chơi, nhưng trong số đó, những thế giới thăng cấp đặc thù – nơi người chơi có thể trực tiếp đột phá giới hạn – ít đến mức đếm chưa đủ mười đầu ngón tay.
Đội E107… rốt cuộc là dẫm trúng cái vận gì? Sao có thể đυ.ng phải một “thế giới thăng cấp đặc thù”
Hà Cạnh Thiên trầm giọng suy đoán:
“Nếu quả thật như vậy… thì người đó chắc chắn đã được phần thưởng đặc biệt rồi.”
Trong đội A– nơi tụ họp những kẻ được gọi là "thần cấp" – đây đã là một bí mật ai cũng ngầm hiểu:
Thế giới thăng cấp sẽ ban thưởng những tài nguyên vượt ngoài tưởng tượng. Nhưng điều kiện là… ngươi phải sống sót.
Sở Liệu đứng dậy. Chỉ một động tác đơn giản, chiếc áo khoác đen theo người bật mở như có gió, khí thế lạnh lẽo và sắc bén như lưỡi dao lập tức tràn ngập cả gian phòng.
Hắn nói ngắn gọn:
“Ta đến chủ không gian hệ thống một chuyến. Những người còn lại, tiếp tục họp.”
“Rõ!”
Cửa vừa đóng, bầu không khí lập tức dịu xuống như thể có người vừa gỡ đá khỏi ngực.
“Hô… Cuối cùng cũng đi rồi. Đội trưởng mà còn ngồi thêm lát nữa, tôi e là đến thở cũng không dám mạnh”
Tô Dữu hơi trề môi:
“Các anh… làm quá lên đấy chứ?”
Một người bên cạnh nhún vai, vẻ mặt đau khổ:
“Dữu Tử, cô dù sao cũng là người mới của đội A, cảm giác còn chậm lắm. Tiến hóa giả ở cấp cao, đều có thể trực tiếp cảm nhận được áp lực từ người mạnh hơn.”
Anh ta lau mồ hôi lạnh trên trán, ra chiều bất lực:
“Mỗi lần đội trưởng trầm mặc nhìn mình, cảm giác như bị núi đè trên đầu vậy… Ai chịu nổi?”
Tô Dữu khẽ giật khóe miệng. Vậy đây là khen anh ta cũng là cường giả, hay đang cà khịa mình yếu xìu?
Cô hậm hực nói:
“Tôi vào đội A đội đã năm năm rồi! Mới mẻ gì nữa! Mà này…” – Cô như sực nhớ điều gì, đột ngột ngừng lời, ánh mắt chớp lóe – rồi đột nhiên hít sâu một hơi lạnh, vẻ mặt ngỡ ngàng như vừa phát hiện một bí mật kinh thiên.
Dù chưa rõ ai vừa giành được thành tích cấp S tốt nhất thì sự việc này cũng đủ khiến mọi người không thể làm ngơ. Trước đây, người cuối cùng từng nhận vinh quang đặc biệt này chính là đội trưởng A đội: Sở Liệu - cái tên đang đứng ở đỉnh cao bảng xếp hạng.
Ở Chủ Khu, hầu như ai ai cũng là fan của Sở Liệu. Chỉ cần nhắc tới tên anh ta thôi, là đã đủ khiến người ta như được tiếp thêm máu gà, hừng hực khí thế.
Một nhân vật tầm cỡ như vậy… bọn họ vốn nghĩ cả đời cũng chẳng có cơ hội thấy mặt.
Không ngờ tới a — lại có một cái tên đến từ đội E!
Ở một góc khác, trong tiểu đội thuộc khu D —
“Xảy ra chuyện lớn thế này, các ngươi nghĩ mấy vị đại lão đội A có chú ý không?”
Bọn họ nhìn nhau cười khẩy: “Chứ còn gì nữa, mấy người bên đội E ấy mà, toàn là lũ cặn bã dưới đáy thôi.”
Ngay cả đội D còn tỏ rõ thái độ khinh miệt như thế, huống chi là những kẻ đứng trên đỉnh cao, cái bọn luôn coi người khác như không đáng để liếc mắt.
Đám người đội D xung quanh đều gật đầu đồng tình, trong lòng nhất trí cho rằng người kia của E107 chẳng qua là chó ngáp phải ruồi mà thôi.
Đội A là cái gì chứ?
Là nơi quy tụ toàn bộ tinh anh của các đội sinh tồn. Là tầng lớp hô mưa gọi gió. Một đội E nhỏ nhoi, thấp bé như thế, sao có thể lọt vào mắt bọn họ được?
Khác biệt một trời một vực!
Không chỉ riêng D đội nghĩ vậy, hầu hết các đội khác cũng đưa ra cùng một phán đoán. Một sự nhất trí không cần nói thành lời: kẻ kia, chỉ là cát bụi trong gió.
Thế nhưng, đúng vào lúc ấy — trong phòng họp của đội A, người đàn ông đang ngồi trước màn hình lớn lại không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bảng thông báo từ hệ thống chính.
Anh nhìn.
Một giây.
Hai giây.
Cho đến giây thứ hai mươi mốt, vẫn chưa dời mắt.
Tô Dữu đứng bên cạnh khẽ run lên, không kìm được khẽ gọi: “Sở… Sở đội trưởng…”
Có chuyện gì vậy? Là cô hoa mắt chăng? Trong suốt quãng thời gian theo bên Sở Liệu, chưa bao giờ cô thấy anh thất thần. Một giây đã là lạ thường… huống chi là hai mươi mốt?
Ánh mắt ấy quét qua như lưỡi dao, lạnh buốt đến tận xương, sâu như đáy biển. Rõ ràng vẻ mặt anh rất bình thản, vậy mà lại khiến người ta có cảm giác như bị một chén rượu mạnh thiêu đốt trong cổ họng.
Đôi mắt kia — trong suốt như ngọc, sắc lạnh như tuyết phủ đỉnh non cao — phản chiếu cả núi sông, trời đất.
Giọng nói anh vang lên, nhẹ nhưng không thể cãi:
“Tra người này cho tôi.”
Bởi vì — Sở Liệu là ai chứ?
Đội trưởng đội A — người mạnh nhất trong toàn hệ thống sinh tồn, kẻ đứng trên vạn người — cũng chính là Sở Liệu. Không chỉ là thủ lĩnh, anh còn là người đầu tiên nắm giữ quyền truy cập vào hệ thống chính — một nhân vật cấp đại lão, đúng nghĩa.
Người ta vẫn truyền tai nhau về lần cưỡng chế tiến hóa của anh trong một nhiệm vụ khủng khϊếp nào đó, dẫn đến di chứng nặng nề: phần cảm xúc trong anh… vỡ vụn.
Từ ấy, dù không phải hoàn toàn vô cảm, nhưng Sở Liệu hiếm khi thể hiện bất kỳ hứng thú nào với ai. Anh lạnh nhạt đến vô tình, xa cách như một pho tượng băng.
Ấy vậy mà giờ đây — chính anh lại bảo cô đi điều tra một người?
Tô Dữu không tài nào hiểu nổi. Cô còn chưa hoàn hồn, ánh mắt đã bất giác liếc sang... không phải nhìn màn hình, mà là ngón tay thon dài như tạc bằng ngọc của Sở Liệu — ngón tay vừa chỉ vào dòng chữ kia.
Phải mất một lúc lâu cô mới nhận ra: trên màn hình, dòng chữ sáng rõ hiện ra — “Đội E107”.
Đáy mắt cô khẽ lay động.
Đội E? Một đội rác rưởi tầng đáy, cách đội A như trời với vực — thậm chí còn không cùng tồn tại trong một thế giới. Với những thành viên đội A như cô, đội E là cái tên không đáng lọt vào mắt. Cô là thần trong mắt kẻ khác, còn đội E — chỉ là bùn đất dưới chân.
Vậy mà, người kia — người đứng đầu thế giới này — lại mở miệng, bảo phải điều tra E107?
Tô Dữu chết lặng.
Không chỉ cô — cả phòng hội nghị cũng chết lặng.
“…Sở đội trưởng” một giọng nói vang lên, nặng nề, pha lẫn kháng nghị. Người nói là Hà Cạnh Thiên — một đội phó nổi tiếng trầm ổn, giờ phút này cũng không nén được mà đứng bật dậy. “Nhiệm vụ của đội E đơn giản cỡ nào, ngài rõ hơn ai hết. Chuyện đó… căn bản không cần phải đặc biệt đi tra xét.”
Khi đứng trước Sở Liệu, Hà Cạnh Thiên căng thẳng đến mức ngay cả các đầu ngón tay cũng cứng đờ.
Dù anh ta từng là đội trưởng đội B6, là người dày dặn kinh nghiệm, thì khi đối mặt với “Diêm Vương mặt lạnh” như Sở Liệu, vẻ ngoài từng trải ấy lại như hóa thành một đứa trẻ lần đầu gặp thần tượng.
Nếu có đồng đội cũ nào của anh thấy cảnh này, nhất định sẽ ngã ngửa vì hình tượng sụp đổ.
Sở Liệu nhàn nhạt mở miệng:
“Không phải vì đội E.”
Hà Cạnh Thiên thoáng ngẩn ra:
“Vậy là…?”
Sở Liệu liếc qua màn hình, thanh âm bình tĩnh đến đáng sợ:
“Ta vừa tiếp nhận quyền hạn một phần hệ thống chủ. Thế giới mà người đó vừa vượt qua… chính là nằm trong phạm vi ta quản lý.”
Nguyên nhân không phải do anh cảm thấy hứng thú với một cá nhân nào đó, mà là — người kia vô tình vượt qua được một cửa ải trong chính thế giới do Sở Liệu mới tiếp nhận phụ trách.
Hà Cạnh Thiên dần hiểu ra, lông mày càng lúc càng nhíu chặt. Anh hỏi tiếp:
“Vậy thế giới đó có gì đặc biệt, khiến đội trưởng phải để mắt?”
Sở Liệu đáp gọn lỏn:
“Là một thế giới thăng cấp đặc thù.”
“!!!”
Cả phòng hội nghị như bị dội nước lạnh, ánh mắt đồng loạt thay đổi.
Họ biết rõ: hệ thống chủ sở hữu hàng trăm thế giới trò chơi, nhưng trong số đó, những thế giới thăng cấp đặc thù – nơi người chơi có thể trực tiếp đột phá giới hạn – ít đến mức đếm chưa đủ mười đầu ngón tay.
Đội E107… rốt cuộc là dẫm trúng cái vận gì? Sao có thể đυ.ng phải một “thế giới thăng cấp đặc thù”
Hà Cạnh Thiên trầm giọng suy đoán:
“Nếu quả thật như vậy… thì người đó chắc chắn đã được phần thưởng đặc biệt rồi.”
Trong đội A– nơi tụ họp những kẻ được gọi là "thần cấp" – đây đã là một bí mật ai cũng ngầm hiểu:
Thế giới thăng cấp sẽ ban thưởng những tài nguyên vượt ngoài tưởng tượng. Nhưng điều kiện là… ngươi phải sống sót.
Sở Liệu đứng dậy. Chỉ một động tác đơn giản, chiếc áo khoác đen theo người bật mở như có gió, khí thế lạnh lẽo và sắc bén như lưỡi dao lập tức tràn ngập cả gian phòng.
Hắn nói ngắn gọn:
“Ta đến chủ không gian hệ thống một chuyến. Những người còn lại, tiếp tục họp.”
“Rõ!”
Cửa vừa đóng, bầu không khí lập tức dịu xuống như thể có người vừa gỡ đá khỏi ngực.
“Hô… Cuối cùng cũng đi rồi. Đội trưởng mà còn ngồi thêm lát nữa, tôi e là đến thở cũng không dám mạnh”
Tô Dữu hơi trề môi:
“Các anh… làm quá lên đấy chứ?”
Một người bên cạnh nhún vai, vẻ mặt đau khổ:
“Dữu Tử, cô dù sao cũng là người mới của đội A, cảm giác còn chậm lắm. Tiến hóa giả ở cấp cao, đều có thể trực tiếp cảm nhận được áp lực từ người mạnh hơn.”
Anh ta lau mồ hôi lạnh trên trán, ra chiều bất lực:
“Mỗi lần đội trưởng trầm mặc nhìn mình, cảm giác như bị núi đè trên đầu vậy… Ai chịu nổi?”
Tô Dữu khẽ giật khóe miệng. Vậy đây là khen anh ta cũng là cường giả, hay đang cà khịa mình yếu xìu?
Cô hậm hực nói:
“Tôi vào đội A đội đã năm năm rồi! Mới mẻ gì nữa! Mà này…” – Cô như sực nhớ điều gì, đột ngột ngừng lời, ánh mắt chớp lóe – rồi đột nhiên hít sâu một hơi lạnh, vẻ mặt ngỡ ngàng như vừa phát hiện một bí mật kinh thiên.
1
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
