0 chữ
Chương 9
Chương 9
[Chắc không có chuyện gì đâu nhỉ? Trong game quỷ dị, dù làng rất nguy hiểm, nhưng theo lời streamer, cậu ấy là “trở về quê” thì thường thì ngày đầu tiên sẽ khá an toàn ha.]
[Bình thường là vậy thật... nhưng cái tên da ngăm kia nói chuyện nghe giống y trong giáo trình báo hiệu nguy cơ luôn.]
[Có ai biết về thôn Đào Khê không? Tự nhiên lo cho streamer quá.]
[Cảm giác cái tên đó nghe quen quen, hình như đã thấy ở đâu rồi!]
[Có dự cảm xấu quá...]
[Tại sao? Tôi không hiểu.]
[Vãi... tôi nhớ ra tại sao cái tên làng này quen! Đây chẳng phải là cái vùng quỷ dị không người sống sót sao?]
[Vì trong game quỷ dị, những địa danh mà khán giả từng nghe qua... đều chỉ có hai loại: Nguy hiểm, và cực kỳ nguy hiểm.]
[Tôi vừa tra rồi, là vùng quỷ dị cấp S! Tân binh mà vào đó, chẳng khác gì tự tìm đường chết!]
[Thật sự không biết là phải miêu tả vận may của streamer thế nào nữa, vừa rời khỏi một vùng quỷ dị cấp A lại chui đầu vào vùng cấp S.]
[Streamer bây giờ còn trốn được không?] Có người nhớ đến cảnh Ứng Nguyên Tinh vừa chạy trốn khỏi công ty Hồng Tinh liền hỏi.
[Đừng mơ nữa, lần trước streamer trốn ra được chắc là nhờ có liên quan đến thôn Đào Khê. Giờ đã chính thức “nhập cục” trừ phi có vùng quỷ dị cấp cao hơn nữa xuất hiện, bằng không thì chạy không thoát đâu. Ai thích streamer thì tranh thủ xem đi, giờ là nhìn được giây nào hay giây đó!]
Vừa nói xong, phòng livestream rơi vào im lặng. Lần lượt có người bắt đầu thoát khỏi phòng, sợ nếu tiếp tục xem nữa thì tinh thần sẽ quá sa sút. Dù gì những người còn ở lại đến giờ phút này đều có thiện cảm với Ứng Nguyên Tinh. Nếu phải tận mắt chứng kiến cậu chết ngay trước mặt, chắc chắn sẽ chịu đả kích nặng nề.
Mà hiện tại, không ai dám mạo hiểm cả. Trong thời đại bây giờ, tinh thần sa sút thì dễ còn để lấy lại trạng thái hưng phấn khỏe mạnh lại rất khó.
Nhìn số người xem trong livestream liên tục giảm, nhân viên Cục Ánh Sáng chỉ có thể thở dài. Họ vốn định ra tay hỗ trợ cho Ứng Nguyên Tinh, nhưng khi thấy địa danh “thôn Đào Khê” quê của cậu thì liền biết ngay: Treo thưởng cũng không giúp được gì nhiều.
Không chỉ vì xung quanh thôn Đào Khê không có tuyển thủ nào khác của nước Hạ, mà còn bởi vì thôn Đào Khê là một vùng quỷ dị cấp S còn khép kín hơn cả công ty Hồng Tinh.
Nếu như Ứng Nguyên Tinh còn ở công ty Hồng Tinh, những tuyển thủ khác ít nhất còn có thể chờ cậu tan ca rồi liên lạc ngoài công ty. Nhưng giờ cậu đã định cư ở thôn Đào Khê, nếu người ngoài muốn tìm cậu... chỉ có cách bước vào làng.
Mà lời mời mà Ứng Nguyên Tinh nhận được chính là chiếc “chìa khóa” do vùng quỷ dị cấp S ban cho. Người ngoài không có chìa thì chỉ có thể “xông vào”. Với độ nguy hiểm vốn đã cực cao của vùng cấp S, việc xông vào gần như là hành động tự sát.
Phần thưởng lớn nhất mà họ có thể đưa ra là một món “quỷ vật”. Người sợ thì không dám vào còn kẻ đủ gan để vào lại chẳng màng phần thưởng này.
Huống hồ, có lẽ Ứng Nguyên Tinh cũng chẳng chờ được đến khi có ai đến cứu nữa rồi.
Nghĩ đến lời nói của Nguyên Hưu ban nãy, nhân viên phụ trách thở sâu một hơi, mở sẵn tài liệu chuẩn bị ghi lại thông tin tử vong của Ứng Nguyên Tinh. Mặc dù dạng hồ sơ này họ đã ghi đến mức tê liệt cảm xúc từ lâu, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của Ứng Nguyên Tinh trong lòng vẫn không khỏi nặng nề.
Dù sao cũng là người chuyên nghiệp nên nhân viên đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, chăm chú theo dõi màn hình. Sau khi Nguyên Hưu nói xong mà thấy Ứng Nguyên Tinh không phản ứng gì cậu ta lại tiếp tục dẫn đường, thoạt nhìn thì giống như không có gì xảy ra.
Nhưng cả nhân viên lẫn khán giả đều phát hiện có gì đó không ổn.
[Vãi, rừng này tối nhanh quá vậy? Hình như còn có cả sương mù nữa, đám quỷ dị kia tính ra tay trong bóng tối à?]
[Cảm giác đúng là khả năng rất cao.]
[Tôi vừa tra thử, trước đây người đến đón ở thôn Đào Khê không phải là con quỷ này, hoàn toàn không đoán được con mới này sẽ ra tay kiểu gì?]
[Càng trông bình thường thì càng điên loạn, không dám xem tiếp nữa, tôi té đây.]
Vì rừng quá tối, khán giả chỉ có thể thấy hai bóng người nhập nhoạng chồng lên nhau. Đột nhiên, một trong hai bóng dáng đó ngã xuống.
[Bình thường là vậy thật... nhưng cái tên da ngăm kia nói chuyện nghe giống y trong giáo trình báo hiệu nguy cơ luôn.]
[Có ai biết về thôn Đào Khê không? Tự nhiên lo cho streamer quá.]
[Cảm giác cái tên đó nghe quen quen, hình như đã thấy ở đâu rồi!]
[Có dự cảm xấu quá...]
[Tại sao? Tôi không hiểu.]
[Vãi... tôi nhớ ra tại sao cái tên làng này quen! Đây chẳng phải là cái vùng quỷ dị không người sống sót sao?]
[Vì trong game quỷ dị, những địa danh mà khán giả từng nghe qua... đều chỉ có hai loại: Nguy hiểm, và cực kỳ nguy hiểm.]
[Tôi vừa tra rồi, là vùng quỷ dị cấp S! Tân binh mà vào đó, chẳng khác gì tự tìm đường chết!]
[Streamer bây giờ còn trốn được không?] Có người nhớ đến cảnh Ứng Nguyên Tinh vừa chạy trốn khỏi công ty Hồng Tinh liền hỏi.
[Đừng mơ nữa, lần trước streamer trốn ra được chắc là nhờ có liên quan đến thôn Đào Khê. Giờ đã chính thức “nhập cục” trừ phi có vùng quỷ dị cấp cao hơn nữa xuất hiện, bằng không thì chạy không thoát đâu. Ai thích streamer thì tranh thủ xem đi, giờ là nhìn được giây nào hay giây đó!]
Vừa nói xong, phòng livestream rơi vào im lặng. Lần lượt có người bắt đầu thoát khỏi phòng, sợ nếu tiếp tục xem nữa thì tinh thần sẽ quá sa sút. Dù gì những người còn ở lại đến giờ phút này đều có thiện cảm với Ứng Nguyên Tinh. Nếu phải tận mắt chứng kiến cậu chết ngay trước mặt, chắc chắn sẽ chịu đả kích nặng nề.
Nhìn số người xem trong livestream liên tục giảm, nhân viên Cục Ánh Sáng chỉ có thể thở dài. Họ vốn định ra tay hỗ trợ cho Ứng Nguyên Tinh, nhưng khi thấy địa danh “thôn Đào Khê” quê của cậu thì liền biết ngay: Treo thưởng cũng không giúp được gì nhiều.
Không chỉ vì xung quanh thôn Đào Khê không có tuyển thủ nào khác của nước Hạ, mà còn bởi vì thôn Đào Khê là một vùng quỷ dị cấp S còn khép kín hơn cả công ty Hồng Tinh.
Nếu như Ứng Nguyên Tinh còn ở công ty Hồng Tinh, những tuyển thủ khác ít nhất còn có thể chờ cậu tan ca rồi liên lạc ngoài công ty. Nhưng giờ cậu đã định cư ở thôn Đào Khê, nếu người ngoài muốn tìm cậu... chỉ có cách bước vào làng.
Phần thưởng lớn nhất mà họ có thể đưa ra là một món “quỷ vật”. Người sợ thì không dám vào còn kẻ đủ gan để vào lại chẳng màng phần thưởng này.
Huống hồ, có lẽ Ứng Nguyên Tinh cũng chẳng chờ được đến khi có ai đến cứu nữa rồi.
Nghĩ đến lời nói của Nguyên Hưu ban nãy, nhân viên phụ trách thở sâu một hơi, mở sẵn tài liệu chuẩn bị ghi lại thông tin tử vong của Ứng Nguyên Tinh. Mặc dù dạng hồ sơ này họ đã ghi đến mức tê liệt cảm xúc từ lâu, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của Ứng Nguyên Tinh trong lòng vẫn không khỏi nặng nề.
Dù sao cũng là người chuyên nghiệp nên nhân viên đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, chăm chú theo dõi màn hình. Sau khi Nguyên Hưu nói xong mà thấy Ứng Nguyên Tinh không phản ứng gì cậu ta lại tiếp tục dẫn đường, thoạt nhìn thì giống như không có gì xảy ra.
Nhưng cả nhân viên lẫn khán giả đều phát hiện có gì đó không ổn.
[Vãi, rừng này tối nhanh quá vậy? Hình như còn có cả sương mù nữa, đám quỷ dị kia tính ra tay trong bóng tối à?]
[Cảm giác đúng là khả năng rất cao.]
[Tôi vừa tra thử, trước đây người đến đón ở thôn Đào Khê không phải là con quỷ này, hoàn toàn không đoán được con mới này sẽ ra tay kiểu gì?]
[Càng trông bình thường thì càng điên loạn, không dám xem tiếp nữa, tôi té đây.]
Vì rừng quá tối, khán giả chỉ có thể thấy hai bóng người nhập nhoạng chồng lên nhau. Đột nhiên, một trong hai bóng dáng đó ngã xuống.
5
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
