0 chữ
Chương 10
Chương 10
Không ít khán giả bị cú ngã này dọa cho hét toáng lên. Trong mắt họ, chắc chắn là quỷ dị đã ra tay mà Ứng Nguyên Tinh giờ đang ngàn cân treo sợi tóc.
Thế nhưng giữa màn sương mù, Ứng Nguyên Tinh vẫn đang cúi đầu nhìn đường. Con đường núi gập ghềnh lồi lõm, nếu không chú ý thì rất dễ bị trượt chân.
Đột nhiên nghe thấy phía trước có tiếng động, cậu ngẩng đầu lên thì phát hiện bóng dáng của Nguyên Hưu đã biến mất.
Ứng Nguyên Tinh nhớ rất rõ, chỉ một giây trước khi cúi đầu thì khóe mắt cậu vẫn còn thấy Nguyên Hưu và đối phương không thể nào biến mất trong nháy mắt, vậy nên...
Ứng Nguyên Tinh thận trọng bước lên nửa bước rồi đưa mắt tìm kiếm trong làn sương, cuối cùng cũng thấy được Nguyên Hưu đang nằm sóng soài trên mặt đất.
Cú ngã này có vẻ rất nặng, Nguyên Hưu vẫn nằm im không nhúc nhích cũng không có ý định đứng dậy. Ứng Nguyên Tinh vội vàng đưa tay kéo cậu ta: “Nguyên Hưu, cậu không sao...”
Cổ tay vừa chạm vào đối phương liền cảm thấy lạnh buốt, khiến Ứng Nguyên Tinh không nhịn được mà rùng mình một cái.
“Không sao, chỉ là ngã một cú thôi.” Nguyên Hưu nắm lấy tay Ứng Nguyên Tinh đứng dậy vừa định buông ra thì bất ngờ hít vào một hơi lạnh, rồi lại siết chặt lấy cánh tay cậu.
Ứng Nguyên Tinh cảm thấy cánh tay mình đau nhói như bị thứ gì sắc nhọn đâm vào, chợt nghĩ móng tay của Nguyên Hưu có sắc bén và dài đến thế sao?
Ứng Nguyên Tinh theo bản năng cúi đầu nhìn cánh tay, nhưng ánh sáng trong rừng quá yếu lại thêm sương mù dày đặc, dù ở gần thế này vẫn không nhìn rõ tay đối phương như thế nào.
Nhưng không nhìn được không có nghĩa là không sờ được. Ứng Nguyên Tinh đưa tay ra dò tìm, nắm được tay Nguyên Hưu thì đốt ngón tay rõ ràng, sờ dọc xuống theo xương ngón móng tay không sắc bén như tưởng tượng, chỉ là có hơi dài chút.
“Chắc là... trẹo chân rồi.” Giọng nói đầy đau đớn của Nguyên Hưu ngắt ngang dòng suy nghĩ của Ứng Nguyên Tinh.
Trẹo chân?
Ứng Nguyên Tinh cảm nhận rõ ràng trọng lượng cơ thể của đối phương đang đè lên người mình, hiển nhiên cú ngã này không hề nhẹ.
Nguyên Hưu vịn lấy cậu thử bước đi hai bước, cố dùng một chân trụ. Nếu là đường bằng thì còn được, nhưng đường núi gập ghềnh như thế này thì rõ ràng không thể đi tiếp.
“E là không thể dẫn đường cho anh được rồi.” Nguyên Hưu hít sâu nói: “Nhưng đi thêm khoảng trăm mét phía trước là đến cổng làng, anh nhìn kìa ánh sáng phía trước đó, anh vào làng gọi người ra giúp tôi đi.”
Lúc này, sương mù dường như đã tan bớt và xuyên qua lớp sương lờ mờ, Ứng Nguyên Tinh ngẩng đầu nhìn lên quả nhiên thấy phía xa có ánh đèn sáng lên. Dù ánh sáng hơi u ám nhưng giữa màn đêm đen đặc thì lại cực kỳ nổi bật, khiến người ta chỉ muốn lập tức thoát khỏi bóng tối nguy hiểm xung quanh, chạy nhanh về phía ánh sáng an toàn kia.
Ứng Nguyên Tinh vô thức buông tay khỏi người Nguyên Hưu, bước một bước về phía trước.
[A a a a a a! Thế là hết thật rồi! Đây rõ ràng là một cái bẫy mà!]
[Ban nãy còn tưởng streamer thoát kiếp nạn, ai ngờ chỉ là khúc dạo đầu thôi!]
[Streamer đừng mắc bẫy đó chắc chắn không phải là làng đâu, cậu mà bước đi là rơi thẳng vào hang quái vật đấy!]
Ban đầu đã xem không biết bao nhiêu lần livestream thì lẽ ra khán giả phải quen rồi mới đúng, thế mà suốt cả ngày hôm nay cảm xúc của những người trụ lại đến cuối cùng cứ như ngồi tàu lượn siêu nay, lên xuống thất thường. Bây giờ hoàn toàn không kiểm soát được nữa, chỉ có thể trút hết cảm xúc qua những dòng bình luận.
Thấy Ứng Nguyên Tinh dường như thật sự sắp làm theo lời khuyên của mình thì khóe môi Nguyên Hưu khẽ cong lên, nhưng nụ cười lại nhanh chóng phai nhạt. Dễ mắc bẫy đến thế sao?
“Không được, trễ thế này rồi nếu để cậu ở đây một mình tôi không yên tâm.” Ứng Nguyên Tinh quay đầu nhìn Nguyên Hưu, nghiêm túc nói: “Vừa nãy cậu còn bảo ban đêm sẽ xuất hiện quái vật, bây giờ trời trông cũng tối rồi nếu để cậu ở đây đợi người lỡ gặp phải quái vật thì sao?”
Thế nhưng giữa màn sương mù, Ứng Nguyên Tinh vẫn đang cúi đầu nhìn đường. Con đường núi gập ghềnh lồi lõm, nếu không chú ý thì rất dễ bị trượt chân.
Đột nhiên nghe thấy phía trước có tiếng động, cậu ngẩng đầu lên thì phát hiện bóng dáng của Nguyên Hưu đã biến mất.
Ứng Nguyên Tinh nhớ rất rõ, chỉ một giây trước khi cúi đầu thì khóe mắt cậu vẫn còn thấy Nguyên Hưu và đối phương không thể nào biến mất trong nháy mắt, vậy nên...
Ứng Nguyên Tinh thận trọng bước lên nửa bước rồi đưa mắt tìm kiếm trong làn sương, cuối cùng cũng thấy được Nguyên Hưu đang nằm sóng soài trên mặt đất.
Cú ngã này có vẻ rất nặng, Nguyên Hưu vẫn nằm im không nhúc nhích cũng không có ý định đứng dậy. Ứng Nguyên Tinh vội vàng đưa tay kéo cậu ta: “Nguyên Hưu, cậu không sao...”
“Không sao, chỉ là ngã một cú thôi.” Nguyên Hưu nắm lấy tay Ứng Nguyên Tinh đứng dậy vừa định buông ra thì bất ngờ hít vào một hơi lạnh, rồi lại siết chặt lấy cánh tay cậu.
Ứng Nguyên Tinh cảm thấy cánh tay mình đau nhói như bị thứ gì sắc nhọn đâm vào, chợt nghĩ móng tay của Nguyên Hưu có sắc bén và dài đến thế sao?
Ứng Nguyên Tinh theo bản năng cúi đầu nhìn cánh tay, nhưng ánh sáng trong rừng quá yếu lại thêm sương mù dày đặc, dù ở gần thế này vẫn không nhìn rõ tay đối phương như thế nào.
Nhưng không nhìn được không có nghĩa là không sờ được. Ứng Nguyên Tinh đưa tay ra dò tìm, nắm được tay Nguyên Hưu thì đốt ngón tay rõ ràng, sờ dọc xuống theo xương ngón móng tay không sắc bén như tưởng tượng, chỉ là có hơi dài chút.
Trẹo chân?
Ứng Nguyên Tinh cảm nhận rõ ràng trọng lượng cơ thể của đối phương đang đè lên người mình, hiển nhiên cú ngã này không hề nhẹ.
Nguyên Hưu vịn lấy cậu thử bước đi hai bước, cố dùng một chân trụ. Nếu là đường bằng thì còn được, nhưng đường núi gập ghềnh như thế này thì rõ ràng không thể đi tiếp.
“E là không thể dẫn đường cho anh được rồi.” Nguyên Hưu hít sâu nói: “Nhưng đi thêm khoảng trăm mét phía trước là đến cổng làng, anh nhìn kìa ánh sáng phía trước đó, anh vào làng gọi người ra giúp tôi đi.”
Lúc này, sương mù dường như đã tan bớt và xuyên qua lớp sương lờ mờ, Ứng Nguyên Tinh ngẩng đầu nhìn lên quả nhiên thấy phía xa có ánh đèn sáng lên. Dù ánh sáng hơi u ám nhưng giữa màn đêm đen đặc thì lại cực kỳ nổi bật, khiến người ta chỉ muốn lập tức thoát khỏi bóng tối nguy hiểm xung quanh, chạy nhanh về phía ánh sáng an toàn kia.
[A a a a a a! Thế là hết thật rồi! Đây rõ ràng là một cái bẫy mà!]
[Ban nãy còn tưởng streamer thoát kiếp nạn, ai ngờ chỉ là khúc dạo đầu thôi!]
[Streamer đừng mắc bẫy đó chắc chắn không phải là làng đâu, cậu mà bước đi là rơi thẳng vào hang quái vật đấy!]
Ban đầu đã xem không biết bao nhiêu lần livestream thì lẽ ra khán giả phải quen rồi mới đúng, thế mà suốt cả ngày hôm nay cảm xúc của những người trụ lại đến cuối cùng cứ như ngồi tàu lượn siêu nay, lên xuống thất thường. Bây giờ hoàn toàn không kiểm soát được nữa, chỉ có thể trút hết cảm xúc qua những dòng bình luận.
Thấy Ứng Nguyên Tinh dường như thật sự sắp làm theo lời khuyên của mình thì khóe môi Nguyên Hưu khẽ cong lên, nhưng nụ cười lại nhanh chóng phai nhạt. Dễ mắc bẫy đến thế sao?
“Không được, trễ thế này rồi nếu để cậu ở đây một mình tôi không yên tâm.” Ứng Nguyên Tinh quay đầu nhìn Nguyên Hưu, nghiêm túc nói: “Vừa nãy cậu còn bảo ban đêm sẽ xuất hiện quái vật, bây giờ trời trông cũng tối rồi nếu để cậu ở đây đợi người lỡ gặp phải quái vật thì sao?”
6
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
