0 chữ
Chương 29
Chương 29
Con còn lại cũng phụ họa, tuy đại ca không nói ra nhưng bọn chúng nhìn cũng biết, khí tức của đại ca cũng đang dần yếu đi. So với bị đại quỷ dị ăn sống nuốt tươi, chẳng bằng để đại ca ăn ít nhất có thể kéo dài thêm một chút, biết đâu có thể chống lại được đại quỷ dị nuốt huyết nhục mà sống sót.
“Câm miệng!” Dụ Ngôn trừng mắt nhìn họ, giận dữ gầm nhẹ rồi ngoi lên mặt nước, đang định hóa thành hình người để rời khỏi thì không xa truyền đến một loạt tiếng “chi chí”.
Dụ Ngôn giật mình, theo phản xạ nhìn về phía phát ra âm thanh. Hắn ta lập tức trông thấy một con quỷ dị lông đen bị sương đen bao phủ đang vùng vẫy trong ruộng, thế nhưng sương đen mỗi lúc một thu nhỏ lại. Cuối cùng quỷ dị kia không còn động tĩnh gì nữa đến khi sương tan thì chẳng còn lại gì, chỉ còn dấu vết như thể mặt đất từng bị bới lên.
Dụ Ngôn theo bản năng rụt người lại nhanh chóng lặn xuống đáy ao, thậm chí không dám quẫy đuôi mạnh sợ bắn nước, lỡ như bị quỷ dị lạ kia phát hiện thì hắn ta và hai đứa em sẽ tiêu đời.
“Két—” một tiếng, cửa gỗ bị Ứng Nguyên Tinh đẩy ra. Cậu ngáp dài và ló đầu nhìn ra ngoài. Ban nãy nghe thấy tiếng sột soạt thì ban đầu còn chẳng để tâm, nhưng rồi sực nhớ ra là hình như chuột ngoài ruộng sẽ ăn hạt giống. Mà hạt của cậu mới gieo, nên phải vội ra kiểm tra.
Nếu bị ăn sạch thì thật sự đau lòng muốn thổ huyết.
Và rồi vừa nhìn ra thì quả nhiên phát hiện có điều bất thường, mặt đất như bị ai đó cào xới.
Ứng Nguyên Tinh vội vàng ra kiểm tra. Nhìn kỹ thì rõ ràng là dấu vết động vật nào đó cào bới ruộng nhưng hình như chưa thành công.
Cậu nhìn quanh thấy không có gì đặc biệt.
Khoan... chỗ kia hình như đen quá thì phải?
Dưới một bụi gai, có một khối màu đen nhìn giống như mèo con.
Mèo?
Ứng Nguyên Tinh lập tức tỉnh cả người. Trong game gốc, nếu người chơi chọn yêu thích động vật thì sau khi đến nông trường mấy ngày thì bác thợ mộc sẽ mang đến một chú mèo hoang.
Tuy bây giờ còn hơi sớm nhưng mèo xuất hiện sớm cũng hợp lý. Dù sao thì cũng phải có mèo hoang xuất hiện trước mới có thể đưa đến cho cậu.
Xem ra, chính chú mèo này đang đào hạt giống.
Vì sao lại đào? Ứng Nguyên Tinh đoán chắc là đói bụng. Trong thôn Đào Khê đến thùng rác cũng sạch bóng. Hôm nay cậu đi dạo hai vòng quanh làng mà chẳng thấy gì có thể ăn rơi vãi trên đường. Có lẽ chú mèo đánh hơi thấy mùi thơm từ hạt giống.
Ứng Nguyên Tinh bèn meo meo vài tiếng, thấy bóng đen kia khẽ run lên thì biết là có phản ứng nên thử bước tới vài bước, định lấy cá trong ba lô ra cho mèo ăn thì mới sực nhớ ra ba lô đã bị cậu dọn trống hết cá rồi.
“Mèo ngoan, anh đi lấy cá cho em ăn, đừng chạy nhé.” Ứng Nguyên Tinh nói một câu, còn vô thức đổi giọng dịu dàng hơn hẳn.
Vừa nói vừa cúi người nhìn bóng đen trong bụi gai, cậu nhẹ nhàng chạy về phía ao nước định vớt một con cá nhỏ cho mèo ăn.
Ngay khi Ứng Nguyên Tinh vừa ra khỏi nhà thì Dụ Ngôn liền trồi lên mặt nước, dè chừng quan sát tình hình bên ngoài và thấy Ứng Nguyên Tinh đang nói chuyện với thứ gì đó.
Dụ Ngôn liếc nhìn thì nhận ra ngay bóng đen co tròn trong bụi gai chính là quỷ dị sương đen vừa nuốt sống con quỷ dị kia, ấy thế mà lại bị Ứng Nguyên Tinh tưởng nhầm thành mèo.
Mắt của đại quỷ dị... mù đến thế sao?
Dụ Ngôn im lặng giây lát, nhưng rất nhanh đã không còn lòng dạ nghĩ nhiều nữa vì Ứng Nguyên Tinh đang đi về phía ao. Và còn định... vớt cá cho quỷ dị sương đen ăn!
Dụ Ngôn lập tức lặn xuống nước, kéo hai đứa em trốn vào góc ao. Nếu bị vớt ra thì đúng là hết đường sống.
Chỉ phải đối đầu với Ứng Nguyên Tinh hoặc quỷ dị sương đen thì hắn ta còn có thể liều một phen may ra chạy thoát được một đứa. Nhưng cùng lúc phải đối mặt với cả hai đại quỷ dị thì trốn còn có hi vọng sống chứ chạy thì vô vọng.
Chỉ cần cầm cự được, cha mẹ và tộc nhân nhất định sẽ đến cứu họ.
Hai đứa em cũng biết tình hình nguy hiểm, lập tức nép sát vào người anh trai.
“Câm miệng!” Dụ Ngôn trừng mắt nhìn họ, giận dữ gầm nhẹ rồi ngoi lên mặt nước, đang định hóa thành hình người để rời khỏi thì không xa truyền đến một loạt tiếng “chi chí”.
Dụ Ngôn giật mình, theo phản xạ nhìn về phía phát ra âm thanh. Hắn ta lập tức trông thấy một con quỷ dị lông đen bị sương đen bao phủ đang vùng vẫy trong ruộng, thế nhưng sương đen mỗi lúc một thu nhỏ lại. Cuối cùng quỷ dị kia không còn động tĩnh gì nữa đến khi sương tan thì chẳng còn lại gì, chỉ còn dấu vết như thể mặt đất từng bị bới lên.
“Két—” một tiếng, cửa gỗ bị Ứng Nguyên Tinh đẩy ra. Cậu ngáp dài và ló đầu nhìn ra ngoài. Ban nãy nghe thấy tiếng sột soạt thì ban đầu còn chẳng để tâm, nhưng rồi sực nhớ ra là hình như chuột ngoài ruộng sẽ ăn hạt giống. Mà hạt của cậu mới gieo, nên phải vội ra kiểm tra.
Nếu bị ăn sạch thì thật sự đau lòng muốn thổ huyết.
Và rồi vừa nhìn ra thì quả nhiên phát hiện có điều bất thường, mặt đất như bị ai đó cào xới.
Ứng Nguyên Tinh vội vàng ra kiểm tra. Nhìn kỹ thì rõ ràng là dấu vết động vật nào đó cào bới ruộng nhưng hình như chưa thành công.
Cậu nhìn quanh thấy không có gì đặc biệt.
Dưới một bụi gai, có một khối màu đen nhìn giống như mèo con.
Mèo?
Ứng Nguyên Tinh lập tức tỉnh cả người. Trong game gốc, nếu người chơi chọn yêu thích động vật thì sau khi đến nông trường mấy ngày thì bác thợ mộc sẽ mang đến một chú mèo hoang.
Tuy bây giờ còn hơi sớm nhưng mèo xuất hiện sớm cũng hợp lý. Dù sao thì cũng phải có mèo hoang xuất hiện trước mới có thể đưa đến cho cậu.
Xem ra, chính chú mèo này đang đào hạt giống.
Vì sao lại đào? Ứng Nguyên Tinh đoán chắc là đói bụng. Trong thôn Đào Khê đến thùng rác cũng sạch bóng. Hôm nay cậu đi dạo hai vòng quanh làng mà chẳng thấy gì có thể ăn rơi vãi trên đường. Có lẽ chú mèo đánh hơi thấy mùi thơm từ hạt giống.
Ứng Nguyên Tinh bèn meo meo vài tiếng, thấy bóng đen kia khẽ run lên thì biết là có phản ứng nên thử bước tới vài bước, định lấy cá trong ba lô ra cho mèo ăn thì mới sực nhớ ra ba lô đã bị cậu dọn trống hết cá rồi.
Vừa nói vừa cúi người nhìn bóng đen trong bụi gai, cậu nhẹ nhàng chạy về phía ao nước định vớt một con cá nhỏ cho mèo ăn.
Ngay khi Ứng Nguyên Tinh vừa ra khỏi nhà thì Dụ Ngôn liền trồi lên mặt nước, dè chừng quan sát tình hình bên ngoài và thấy Ứng Nguyên Tinh đang nói chuyện với thứ gì đó.
Dụ Ngôn liếc nhìn thì nhận ra ngay bóng đen co tròn trong bụi gai chính là quỷ dị sương đen vừa nuốt sống con quỷ dị kia, ấy thế mà lại bị Ứng Nguyên Tinh tưởng nhầm thành mèo.
Mắt của đại quỷ dị... mù đến thế sao?
Dụ Ngôn im lặng giây lát, nhưng rất nhanh đã không còn lòng dạ nghĩ nhiều nữa vì Ứng Nguyên Tinh đang đi về phía ao. Và còn định... vớt cá cho quỷ dị sương đen ăn!
Dụ Ngôn lập tức lặn xuống nước, kéo hai đứa em trốn vào góc ao. Nếu bị vớt ra thì đúng là hết đường sống.
Chỉ phải đối đầu với Ứng Nguyên Tinh hoặc quỷ dị sương đen thì hắn ta còn có thể liều một phen may ra chạy thoát được một đứa. Nhưng cùng lúc phải đối mặt với cả hai đại quỷ dị thì trốn còn có hi vọng sống chứ chạy thì vô vọng.
Chỉ cần cầm cự được, cha mẹ và tộc nhân nhất định sẽ đến cứu họ.
Hai đứa em cũng biết tình hình nguy hiểm, lập tức nép sát vào người anh trai.
5
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
