0 chữ
Chương 30
Chương 30
Bóng dáng Ứng Nguyên Tinh xuất hiện bên bờ ao, ba con cá run lên khe khẽ. Dù cậu nhìn không có gì đáng sợ nhưng ánh mắt lạnh lẽo quét qua họ lại khiến người ta lạnh sống lưng, đó là ánh nhìn dành cho... thực phẩm.
Nếu biết trong ba con cá mình câu được có chứa quỷ dị thì Ứng Nguyên Tinh có lẽ sẽ kêu oan: Cậu đâu có biết gì! Đã là cá thì đương nhiên là đồ ăn của cậu rồi!
Nếu sau này nuôi làm thú cưng thì có thể phát sinh tình cảm nhưng những con cá này vốn câu để ăn hoặc bán kiếm tiền, lỡ mà nảy sinh tình cảm thì chỉ tổ lỗ vốn.
Cậu để ý thấy ba con cá đang nằm im dưới đáy nhưng cũng chỉ liếc qua rồi thôi, trông còn sống và không chết là được, sau đó lại nhanh chóng vớt một con cá lên.
Ứng Nguyên Tinh cầm cá, quay đầu lại với mặt nở nụ cười... nhưng phát hiện bóng đen trong bụi gai đã biến mất.
“Meo meo?” Cậu nhìn quanh, trang trại đêm khuya tối om nên chẳng thấy bóng dáng chú mèo nhỏ đâu, khiến cậu bắt đầu hoài nghi mình có nhìn nhầm không.
Ứng Nguyên Tinh bước lại gần bụi gai, cúi đầu nhìn kỹ thì thấy có vài sợi lông đen vướng trên cành nhưng sợi lông này không mềm mại và nhìn có vẻ thô ráp, không mượt.
Vừa định cầm lên thì một cơn gió thổi qua khiến đám lông liền bay tán loạn và không để lại dấu vết nào.
Ứng Nguyên Tinh thở dài. Cậu vốn định nếu mèo chịu ăn có khi còn giữ nó lại nuôi. Giờ xem ra không dễ dàng gì.
Cậu đứng dậy định quay vào ngủ nhưng lại nghĩ đến việc mèo con đói đến mức đi bới hạt giống liền đặt con cá trong tay lại dưới bụi gai. Biết đâu lúc cậu không có mặt mèo lại quay lại thì sao.
Hơn nữa, để lại cá ở đây thì mèo ăn no rồi sẽ không bới đất nữa.
“Cá để đây rồi nhé, muốn ăn thì ra ăn nha.” Ứng Nguyên Tinh nói một câu rồi xoay người trở vào nhà. Cậu không cố ý lắng nghe động tĩnh bên ngoài nhưng trước khi ngủ vẫn nghe thấy vài tiếng động nhỏ liền mỉm cười an tâm rồi thϊếp đi.
Cậu không hề biết, con mèo nhỏ cậu nghĩ đến thực ra là một con quỷ dị hình chuột và thân hình chẳng hề nhỏ chút nào.
Một cơn gió thổi qua khiến lớp da lông của nó bị gió lật lên, hóa ra bên trong trống rỗng chỉ là một lớp da đang cử động.
Một làn sương đen từ bên trong lớp da trôi ra biến thành hình người lờ mờ, đầu ngoảnh về phía căn nhà nơi Ứng Nguyên Tinh đang ở, nhìn một hồi rồi cúi xuống thả con cá đi, lớp da chuột màu đen tự động lẽo đẽo theo sau.
Dụ Ngôn căng thẳng lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Mãi đến khi xung quanh hoàn toàn yên ắng thì hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa định quay lại bàn bạc với hai đứa em nên làm gì tiếp theo, thì thấy... hai đứa đang đánh nhau với mấy con cá khác.
Là quỷ dị thì làm sao thua được mấy con cá thường? Chỉ là họ quá yếu. May mà còn trí thông minh, cuối cùng cũng thắng được rồi lập tức há miệng nuốt sạch đám cỏ khô nổi trên mặt nước.
Dụ Ngôn giận tím mặt. Trong khi hắn ta lo sốt vó vì nguy hiểm rình rập bên ngoài thì hai đứa này lại đi tranh ăn với cá?
Đã bị coi là cá mà câu lên, giờ còn thật sự coi mình là cá à?
Một cú vung đuôi hất bay con cá nhỏ tranh ăn thất bại còn cố cướp cỏ, vừa khéo bắt gặp ánh mắt của đại ca. Dụ Phi lập tức ngoạm lấy cọng cỏ đang trôi lềnh bềnh rồi bơi nhanh đến trước mặt đại ca: “Đại ca, anh nếm thử cái này đi.”
Dư Ngôn vốn muốn quát mắng nhưng nhìn vẻ mặt lấy lòng của em trai thì trong lòng lại dịu xuống. Từ sau khi cơ thể yếu đi thì Dụ Phi rất hiếm khi hăng hái như thế, nay hiếm khi vui vẻ một chút hắn ta cũng không muốn làm mất hứng.
Dụ Ngôn liếc mấy con cá bên cạnh, trong lòng cân nhắc có nên để hai đứa em ăn vài con trước khi tính đến chuyện bỏ trốn hay không. Dù sao hai đứa đã đói đến mức bắt đầu ăn cỏ rồi, cho dù cỏ có ngon đến đâu thì từ trước đến giờ bọn họ vẫn luôn ăn thịt cơ mà.
Dụ Ngôn nhìn cọng cỏ trước mặt rồi cố nhịn cắn một miếng nuốt ực xuống bụng. Hắn ta vốn chẳng ưa gì mấy thứ cỏ cây.
Chỉ là sau khi ăn xong, Dụ Ngôn chép miệng. Cọng cỏ này...
Hắn ta nhìn đám cỏ lơ lửng trong nước, vội vàng ngoạm thêm một cọng, lần này không nuốt vội mà chậm rãi cảm nhận.
Không sai, cỏ này mang theo một tia quỷ khí. So với những loại quỷ thực hắn ta từng ăn trước kia, lượng quỷ khí trong cỏ này rất ít vốn chẳng tính là thứ tốt gì. Nhưng vấn đề là nó hoàn toàn không có tạp chất.
Không biết bắt đầu từ khi nào, quỷ khí trong thế giới quỷ dị càng ngày càng ít. Cùng lúc đó một nguy cơ khác cũng âm thầm xuất hiện, quỷ khí trong cơ thể các quỷ dị bắt đầu không kiểm soát được mà dần dần tiêu tán.
Nếu biết trong ba con cá mình câu được có chứa quỷ dị thì Ứng Nguyên Tinh có lẽ sẽ kêu oan: Cậu đâu có biết gì! Đã là cá thì đương nhiên là đồ ăn của cậu rồi!
Nếu sau này nuôi làm thú cưng thì có thể phát sinh tình cảm nhưng những con cá này vốn câu để ăn hoặc bán kiếm tiền, lỡ mà nảy sinh tình cảm thì chỉ tổ lỗ vốn.
Cậu để ý thấy ba con cá đang nằm im dưới đáy nhưng cũng chỉ liếc qua rồi thôi, trông còn sống và không chết là được, sau đó lại nhanh chóng vớt một con cá lên.
Ứng Nguyên Tinh cầm cá, quay đầu lại với mặt nở nụ cười... nhưng phát hiện bóng đen trong bụi gai đã biến mất.
Ứng Nguyên Tinh bước lại gần bụi gai, cúi đầu nhìn kỹ thì thấy có vài sợi lông đen vướng trên cành nhưng sợi lông này không mềm mại và nhìn có vẻ thô ráp, không mượt.
Vừa định cầm lên thì một cơn gió thổi qua khiến đám lông liền bay tán loạn và không để lại dấu vết nào.
Ứng Nguyên Tinh thở dài. Cậu vốn định nếu mèo chịu ăn có khi còn giữ nó lại nuôi. Giờ xem ra không dễ dàng gì.
Cậu đứng dậy định quay vào ngủ nhưng lại nghĩ đến việc mèo con đói đến mức đi bới hạt giống liền đặt con cá trong tay lại dưới bụi gai. Biết đâu lúc cậu không có mặt mèo lại quay lại thì sao.
Hơn nữa, để lại cá ở đây thì mèo ăn no rồi sẽ không bới đất nữa.
Cậu không hề biết, con mèo nhỏ cậu nghĩ đến thực ra là một con quỷ dị hình chuột và thân hình chẳng hề nhỏ chút nào.
Một cơn gió thổi qua khiến lớp da lông của nó bị gió lật lên, hóa ra bên trong trống rỗng chỉ là một lớp da đang cử động.
Một làn sương đen từ bên trong lớp da trôi ra biến thành hình người lờ mờ, đầu ngoảnh về phía căn nhà nơi Ứng Nguyên Tinh đang ở, nhìn một hồi rồi cúi xuống thả con cá đi, lớp da chuột màu đen tự động lẽo đẽo theo sau.
Dụ Ngôn căng thẳng lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Mãi đến khi xung quanh hoàn toàn yên ắng thì hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa định quay lại bàn bạc với hai đứa em nên làm gì tiếp theo, thì thấy... hai đứa đang đánh nhau với mấy con cá khác.
Dụ Ngôn giận tím mặt. Trong khi hắn ta lo sốt vó vì nguy hiểm rình rập bên ngoài thì hai đứa này lại đi tranh ăn với cá?
Đã bị coi là cá mà câu lên, giờ còn thật sự coi mình là cá à?
Một cú vung đuôi hất bay con cá nhỏ tranh ăn thất bại còn cố cướp cỏ, vừa khéo bắt gặp ánh mắt của đại ca. Dụ Phi lập tức ngoạm lấy cọng cỏ đang trôi lềnh bềnh rồi bơi nhanh đến trước mặt đại ca: “Đại ca, anh nếm thử cái này đi.”
Dư Ngôn vốn muốn quát mắng nhưng nhìn vẻ mặt lấy lòng của em trai thì trong lòng lại dịu xuống. Từ sau khi cơ thể yếu đi thì Dụ Phi rất hiếm khi hăng hái như thế, nay hiếm khi vui vẻ một chút hắn ta cũng không muốn làm mất hứng.
Dụ Ngôn liếc mấy con cá bên cạnh, trong lòng cân nhắc có nên để hai đứa em ăn vài con trước khi tính đến chuyện bỏ trốn hay không. Dù sao hai đứa đã đói đến mức bắt đầu ăn cỏ rồi, cho dù cỏ có ngon đến đâu thì từ trước đến giờ bọn họ vẫn luôn ăn thịt cơ mà.
Dụ Ngôn nhìn cọng cỏ trước mặt rồi cố nhịn cắn một miếng nuốt ực xuống bụng. Hắn ta vốn chẳng ưa gì mấy thứ cỏ cây.
Chỉ là sau khi ăn xong, Dụ Ngôn chép miệng. Cọng cỏ này...
Hắn ta nhìn đám cỏ lơ lửng trong nước, vội vàng ngoạm thêm một cọng, lần này không nuốt vội mà chậm rãi cảm nhận.
Không sai, cỏ này mang theo một tia quỷ khí. So với những loại quỷ thực hắn ta từng ăn trước kia, lượng quỷ khí trong cỏ này rất ít vốn chẳng tính là thứ tốt gì. Nhưng vấn đề là nó hoàn toàn không có tạp chất.
Không biết bắt đầu từ khi nào, quỷ khí trong thế giới quỷ dị càng ngày càng ít. Cùng lúc đó một nguy cơ khác cũng âm thầm xuất hiện, quỷ khí trong cơ thể các quỷ dị bắt đầu không kiểm soát được mà dần dần tiêu tán.
7
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
