0 chữ
Chương 27
Chương 27
Cần câu đã đến tay, Ứng Nguyên Tinh phát hiện trời cũng chưa quá khuya mà nông trường thì chẳng còn việc gì cần làm. Thế là cậu quyết định ở lại câu cá. Dù không có mồi vẫn câu được cá, cùng lắm là đợi lâu hơn chút mà thôi.
Ứng Nguyên Tinh quan sát xung quanh rồi chọn một bãi đất nhô ra ven bờ sông, đứng vững rồi vung cần câu quăng dây câu vυ"t vào nước.
Cậu không biết chỗ này chính là vị trí câu cá quen thuộc nhất của Lê An khi còn sống.
Cần câu khẽ rung nhẹ.
Ứng Nguyên Tinh theo bản năng giật cần, nhưng trò chơi mini quen thuộc không xuất hiện mà cần câu lại trống không chẳng câu được gì cả.
Cậu nhìn lại thanh thể lực đã mất đi một chút, nhưng nhờ bữa cơm tối ở nhà trưởng thôn nên chỉ số thể lực giờ đã cao lên không ít, chút tổn hao này chẳng là gì. Tuy vậy, cậu không thể để mất nhiều quá.
Lại vung cần, Ứng Nguyên Tinh kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng, cậu cảm nhận được một cú kéo mạnh từ dưới nước và trò chơi mini quen thuộc cũng hiện ra.
Lần thao tác này là dùng ý niệm để điều khiển thanh câu cá và so với dùng chuột thì điều khiển bằng ý nghĩ linh hoạt hơn hẳn. Nhưng con cá này cũng linh hoạt chẳng kém, lao lên lao xuống trốn khỏi vùng an toàn khiến cậu phải căng óc ra để theo kịp.
Ứng Nguyên Tinh toàn tâm toàn ý tập trung vào việc câu cá, hoàn toàn không nhận ra mặt nước vốn phẳng lặng giờ đã bắt đầu lăn tăn gợn sóng.
Trải qua một hồi giằng co, cuối cùng cậu cũng câu được một con cá và nhanh chóng ném vào ba lô rồi tiếp tục cần mẫn thả câu.
Thời gian trôi dần, mặt trời đã khuất và đêm tối buông xuống. Tiếng nước róc rách còn kèm theo tiếng quạ kêu không biết vọng về từ đâu đã tạo nên một khung cảnh tiêu điều khó tả. Thế nhưng đối với Ứng Nguyên Tinh mà nói thì bầu không khí này lại vô cùng quen thuộc.
Bởi khi chơi game, ban ngày có quá nhiều việc phải làm nên cuối cùng đều là vội vội vàng vàng và đêm mới có thời gian đi câu. Chính vì thế, sự quen thuộc này lại khiến cậu thấy thoải mái hơn nhiều.
“Câu thêm chút nữa rồi về, không thì tới nửa đêm lại phải quay lại.” Ứng Nguyên Tinh lẩm bẩm.
Những lần thả cần tiếp theo cậu đều câu được cá. Tuy vất vả, nhưng cá câu lên đều rất to. Điều đặc biệt là loài cá lần nào cũng khác nhau. Nhưng giờ ba lô đã chật kín.
Ứng Nguyên Tinh nhìn con cá trên tay rồi lại nhìn những con cá nhỏ trong ba lô, định cắn răng vứt một con nhỏ ra để lấy chỗ chứa con lớn.
Dù sao lúc ăn cơm ở nhà trưởng thôn thì cậu cũng đã hỏi thăm được quanh đây một thời gian nhất định sẽ có một khu chợ tạm, có thể đến đó mua bán hàng hóa. Mà cá lớn thì chắc chắn sẽ bán được giá cao hơn cá nhỏ.
Chỉ là... cực khổ lắm mới câu được, lại phải ném đi...
Khoan đã. Ứng Nguyên Tinh chợt nghĩ đến một điều: Đây đâu còn là trò chơi thuần túy nên sẽ có chỗ tuân theo cơ chế game thì có ích nhưng cũng có chỗ làm theo game sẽ mang họa. Cậu không thể cứ rập khuôn như vậy mãi được.
Nhìn con cá trong tay, Ứng Nguyên Tinh bước thêm vài bước lên bờ và hơi do dự rồi lại bước tiếp vài bước nữa. Sau đó lấy một con cá nhỏ trong ba lô ra, ném xuống đất lập tức bỏ con cá lớn vào túi.
Còn con cá dưới đất thì sao? Cậu xách cá lên rửa sơ lớp bụi bẩn bám trên mình nó rồi định mang về để làm bữa sáng mai. Dù không có bếp nhưng cũng có thể nướng cá ăn, chỉ tiếc là không có gia vị.
Không có gia vị... thì mùi vị sẽ ra sao nhỉ?
Ứng Nguyên Tinh thật sự không tưởng tượng nổi. Nhưng may mà cậu có kỹ năng "nuốt trọn" thì dù nấu dở cũng chẳng sao, miễn là nuốt xuống được là sẽ no bụng.
Cậu cảm thấy có kỹ năng này thì biết đâu tay nghề nấu ăn của mình lại tiến bộ vù vù — bởi sợ nhất là nấu ra món dở, rồi lại tiếc của và đâm ra ngại thử. Mà có kỹ năng "nuốt trọn" thì khỏi phải lo gì cả.
Nhưng giờ đã nửa đêm rồi, sao tiệm câu cá vẫn chưa có động tĩnh gì hết?
Ứng Nguyên Tinh nhìn về phía tiệm, trong đêm tối thì tiệm câu cá đen kịt và có hơi thở âm u toát ra. Thế nhưng cậu lại rất mong hồn ma lão ngư dân hiện thân với lý do rất đơn giản: Nếu ông ta hiện ra thì cậu có thể bán cá cho ông ta mà khỏi cần tốn thời gian đem ra chợ.
Ứng Nguyên Tinh quan sát xung quanh rồi chọn một bãi đất nhô ra ven bờ sông, đứng vững rồi vung cần câu quăng dây câu vυ"t vào nước.
Cậu không biết chỗ này chính là vị trí câu cá quen thuộc nhất của Lê An khi còn sống.
Cần câu khẽ rung nhẹ.
Ứng Nguyên Tinh theo bản năng giật cần, nhưng trò chơi mini quen thuộc không xuất hiện mà cần câu lại trống không chẳng câu được gì cả.
Cậu nhìn lại thanh thể lực đã mất đi một chút, nhưng nhờ bữa cơm tối ở nhà trưởng thôn nên chỉ số thể lực giờ đã cao lên không ít, chút tổn hao này chẳng là gì. Tuy vậy, cậu không thể để mất nhiều quá.
Lần thao tác này là dùng ý niệm để điều khiển thanh câu cá và so với dùng chuột thì điều khiển bằng ý nghĩ linh hoạt hơn hẳn. Nhưng con cá này cũng linh hoạt chẳng kém, lao lên lao xuống trốn khỏi vùng an toàn khiến cậu phải căng óc ra để theo kịp.
Ứng Nguyên Tinh toàn tâm toàn ý tập trung vào việc câu cá, hoàn toàn không nhận ra mặt nước vốn phẳng lặng giờ đã bắt đầu lăn tăn gợn sóng.
Trải qua một hồi giằng co, cuối cùng cậu cũng câu được một con cá và nhanh chóng ném vào ba lô rồi tiếp tục cần mẫn thả câu.
Thời gian trôi dần, mặt trời đã khuất và đêm tối buông xuống. Tiếng nước róc rách còn kèm theo tiếng quạ kêu không biết vọng về từ đâu đã tạo nên một khung cảnh tiêu điều khó tả. Thế nhưng đối với Ứng Nguyên Tinh mà nói thì bầu không khí này lại vô cùng quen thuộc.
“Câu thêm chút nữa rồi về, không thì tới nửa đêm lại phải quay lại.” Ứng Nguyên Tinh lẩm bẩm.
Những lần thả cần tiếp theo cậu đều câu được cá. Tuy vất vả, nhưng cá câu lên đều rất to. Điều đặc biệt là loài cá lần nào cũng khác nhau. Nhưng giờ ba lô đã chật kín.
Ứng Nguyên Tinh nhìn con cá trên tay rồi lại nhìn những con cá nhỏ trong ba lô, định cắn răng vứt một con nhỏ ra để lấy chỗ chứa con lớn.
Dù sao lúc ăn cơm ở nhà trưởng thôn thì cậu cũng đã hỏi thăm được quanh đây một thời gian nhất định sẽ có một khu chợ tạm, có thể đến đó mua bán hàng hóa. Mà cá lớn thì chắc chắn sẽ bán được giá cao hơn cá nhỏ.
Khoan đã. Ứng Nguyên Tinh chợt nghĩ đến một điều: Đây đâu còn là trò chơi thuần túy nên sẽ có chỗ tuân theo cơ chế game thì có ích nhưng cũng có chỗ làm theo game sẽ mang họa. Cậu không thể cứ rập khuôn như vậy mãi được.
Nhìn con cá trong tay, Ứng Nguyên Tinh bước thêm vài bước lên bờ và hơi do dự rồi lại bước tiếp vài bước nữa. Sau đó lấy một con cá nhỏ trong ba lô ra, ném xuống đất lập tức bỏ con cá lớn vào túi.
Còn con cá dưới đất thì sao? Cậu xách cá lên rửa sơ lớp bụi bẩn bám trên mình nó rồi định mang về để làm bữa sáng mai. Dù không có bếp nhưng cũng có thể nướng cá ăn, chỉ tiếc là không có gia vị.
Không có gia vị... thì mùi vị sẽ ra sao nhỉ?
Ứng Nguyên Tinh thật sự không tưởng tượng nổi. Nhưng may mà cậu có kỹ năng "nuốt trọn" thì dù nấu dở cũng chẳng sao, miễn là nuốt xuống được là sẽ no bụng.
Cậu cảm thấy có kỹ năng này thì biết đâu tay nghề nấu ăn của mình lại tiến bộ vù vù — bởi sợ nhất là nấu ra món dở, rồi lại tiếc của và đâm ra ngại thử. Mà có kỹ năng "nuốt trọn" thì khỏi phải lo gì cả.
Nhưng giờ đã nửa đêm rồi, sao tiệm câu cá vẫn chưa có động tĩnh gì hết?
Ứng Nguyên Tinh nhìn về phía tiệm, trong đêm tối thì tiệm câu cá đen kịt và có hơi thở âm u toát ra. Thế nhưng cậu lại rất mong hồn ma lão ngư dân hiện thân với lý do rất đơn giản: Nếu ông ta hiện ra thì cậu có thể bán cá cho ông ta mà khỏi cần tốn thời gian đem ra chợ.
5
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
