TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26

Thấy câu này, khán giả đều ngẩn người tính toán phải biết rằng tuyển thủ trung bình ở thế giới quỷ dị một tháng kiếm chừng hai ngàn quỷ tệ là đã khá, còn phải tránh bị cướp bóc nữa chứ. Tính theo tiến độ đó, phải cày hai tháng rưỡi mới mua nổi một suất Cốt Mễ!

Trước kia từng có một tuyển thủ mua thử một suất Cốt Mễ để tăng sức mạnh, dù không có hình ảnh ghi lại nhưng theo mô tả thì còn không ăn nổi đến nửa bát. Còn Ứng Nguyên Tinh thì sao? Cậu ăn hết gần nửa bàn ăn rồi, tương đương với gần nửa năm lương của số đông tuyển thủ!

Đấy mới chỉ là món Cốt Mễ còn các món khác chưa nhận ra tên, nhưng nhìn dáng vẻ hai con quỷ dị ăn mà như tra tấn bản thân thế kia, chắc chắn giá cũng không rẻ.

[Chủ livestream đúng là thần may mắn chuyển thế, sáng còn đói tới mức phải lục thùng rác thì chiều đã ngồi ăn quỷ thực cao cấp. Gato toàn tập, tôi cũng muốn được ăn một lần như vậy quá!]

[Tỉnh lại đi bạn. Không nói đến chuyện bạn có đủ tiền mua hay không, cho bạn ăn bạn cũng ăn không nổi chỉ biết trơ mắt nhìn thôi. Không thấy hai con quỷ dị kia cũng nuốt không trôi sao?]

[Vậy mà Ứng Nguyên Tinh lại... À, nhớ rồi, hình như kỹ năng của cậu ấy là “ăn được nhiều hơn người thường”. Thôi xong, càng ghen tị hơn! Gặp được cơ hội thế này mà không ăn được thì uổng quá. Còn cậu ấy, cảm giác như có bao nhiêu cũng ăn sạch hết được!]

[Quỷ dị giờ hiền thế sao? Cứ thế để mặc tuyển thủ ăn hết phần chúng?]

[Có khi bị dọa sợ rồi. Dù gì thì ở thế giới quỷ dị, càng ăn khỏe thì càng chứng tỏ mạnh!]

[Bỗng dưng cảm thấy việc Ứng Nguyên Tinh từ chức ở công ty Hồng Tinh là quyết định sáng suốt. Nếu còn làm ở đó thì với mức lương của cậu ấy muốn ăn được bữa thế này chắc phải nhịn tiêu cả năm trời.]

...

Ăn xong, Ứng Nguyên Tinh theo trưởng thôn đến xem tiệm rèn và tiệm câu cá.

Không ai ở nên nhà cửa đổ nát. Đặc biệt là tiệm rèn từng bị cháy lớn nên tường đen kịt vì khói và mái nhà thủng mấy lỗ. Tiệm câu cá còn đỡ hơn, chỉ là không có người ở nên bị gió mưa bào mòn nên xuống cấp nhanh.

Trước khi rời đi, Ứng Nguyên Tinh bất ngờ phát hiện dưới mái hiên tiệm câu cá có một cây cần câu bằng tre phủ đầy bụi. Cậu nhặt lên xem, tuy ngoài nhìn xấu xí nhưng thân cần vẫn còn khá dẻo dai.

“Cây này là cần câu cũ của Lê An đấy.” Trưởng thôn thấy vậy thì hơi kinh ngạc.

Trúng rồi! Ứng Nguyên Tinh thầm nghĩ.

Theo thiết lập game, ông lão câu cá sẽ tặng mình cần câu cũ. Không ngờ giờ người không còn nhưng cần câu thì vẫn ở đây.

“Trưởng thôn, cái này... tôi lấy được không?” Ứng Nguyên Tinh vung vẩy cần câu.

“Cậu cũng thích câu cá sao?” Trưởng thôn không trả lời ngay mà hỏi lại.

“Dạ thích.” Ứng Nguyên Tinh gật đầu.

“Nhưng mà cây cần này...” Trưởng thôn do dự nói: “Lê An chính là dùng cây cần câu này đi câu, rồi bị cá lớn kéo xuống nước chết đuối. Lúc vớt xác lên thì tay ông ấy vẫn còn nắm chặt cần câu, thế là tụi tôi cứ để lại đây luôn. Cậu...”

Ứng Nguyên Tinh hiểu ý ông ấy rồi. Nhưng nhìn cần câu, sờ vào những vết trầy xước trên thân nó thì cậu lại thản nhiên nói: “Tôi không kiêng mấy chuyện này đâu ạ.”

Trưởng thôn thật sự không muốn ngăn nữa, nhưng vẫn sợ cậu phát hiện ra điều gì rồi quay lại tìm ông ấy tính sổ. Đành tiếp tục cảnh báo: “Trước đây từng có người tới bờ sông tiện tay dùng thử cây cần này. Sau đó cây cần bám lấy anh ta, không câu là nó giật ngay cả lúc ngủ cũng phải câu. Nghe nói nếu câu mãi không được cá thì oan hồn của Lê An sẽ đến kéo xuống nước.”

“Cuối cùng, người đó cũng chết dưới sông.” Giọng trưởng thôn lộ ra vẻ âm trầm.

Thế nhưng, những lời này rơi vào tai Ứng Nguyên Tinh lại thành... cần câu tự rung nhắc người đi câu? Ngay cả ngủ cũng không bỏ lỡ thời cơ?

Ứng Nguyên Tinh nhìn chằm chằm cần câu với vẻ mặt đầy kinh ngạc, cái gì thế này, thần khí à?

“Trưởng thôn, thật sự ngủ cũng câu cá được sao?” Ứng Nguyên Tinh háo hức hỏi.

“Còn có thể giả sao. Hồi đó có người thấy nửa đêm có người đứng bờ sông, tưởng quái vật vào làng thì liều mạng lại gần nhìn thì thấy anh ta nhắm mắt cầm cần câu đang câu cá. Gọi mãi không tỉnh, tỉnh dậy còn tưởng mình đang ngủ mơ.”

“Trưởng thôn yên tâm, tôi cực kỳ thích câu cá nên nhất định sẽ không để cần câu bị cô đơn đâu.” Ứng Nguyên Tinh vui mừng cam đoan: “Vả lại, nếu Lê An thật sự thích câu cá như vậy, chắc ông ấy cũng không muốn cần câu bị bỏ xó đâu. Biết đâu mỗi lần nó rung là ông ấy nhắc người ta đi câu cá đó. Tôi hứa nếu câu được cá nhất định mang ít đến cúng ông ấy.”

Ứng Nguyên Tinh nói xong khiến trưởng thôn cũng im lặng. Dù sao thì ông ấy cũng khuyên hết lời rồi, có chuyện xảy ra cũng chẳng trách ông ấy được. Dù là đại quỷ dị, cũng phải nói lý một chút chứ nhỉ?

5

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.