0 chữ
Chương 18
Chương 18
Ứng Nguyên Tinh vì lục thùng rác nên đứng rất sát với nó. Tuy biết thùng rác có thể nuốt mọi thứ và hoàn toàn không bẩn nhưng Nguyên Hưu nhìn cảnh này vẫn cảm thấy khó chịu, cứ như một chiếc bánh ngọt thơm ngon bị đặt lên thùng rác vậy, dù chiếc bánh không bị dơ nhưng người bình thường cũng chẳng còn muốn ăn.
Ứng Nguyên Tinh lần mò thêm một lúc thì cảm giác thứ trong tay có vẻ giống như gỗ, cứng rắn và sờ vào khá thô ráp. Nhưng cậu nhớ trong game hình như không thể lục ra gỗ.
Kệ đi, giờ game đã hiện thực hóa, có thay đổi cũng là bình thường.
Ứng Nguyên Tinh nắm lấy khúc "gỗ" định kéo ra, cảm giác như đang lôi một thứ gì đó từ trong đầm lầy. Nhưng may là cậu vẫn còn sức, sau một hồi giằng co cuối cùng vẫn là cậu đã thắng và món đồ bị kéo ra khỏi thùng.
Chỉ là vì mất lực kéo bên kia, lực tay của Ứng Nguyên Tinh lại quá mạnh nên món đồ vừa ra khỏi thùng liền văng ngược về phía sau, rơi khỏi tầm kiểm soát.
Ứng Nguyên Tinh vội đuổi theo, tuy chỉ lướt mắt một cái nhưng cậu vẫn nhận ra thứ này hình như không phải là gỗ như mình tưởng.
Chạy thêm hai bước, món đồ rơi xuống một cánh tay và đúng là không phải gỗ, mà là một ổ bánh mì hình trụ màu vàng cháy.
Phát hiện thứ mình lục ra là đồ ăn, Ứng Nguyên Tinh mừng rỡ vô cùng lại có chút may mắn, may mà bánh mì được người ta bắt lấy chứ nếu rơi xuống đất thì cậu cũng không biết làm cách nào cho sạch.
Chỉ là... cánh tay này nhìn sao mà quen thế?
Ứng Nguyên Tinh ngước mắt theo cánh tay nhìn lên liền thấy gương mặt quen thuộc và tuấn tú kia. Lời cảm ơn mắc kẹt nơi cổ họng mãi không thốt ra được.
Nguyên Hưu sao lại ở đây?
Ứng Nguyên Tinh cứng ngắc quay đầu nhìn lại chỗ mình vừa đứng thì phát hiện từ góc đứng của Nguyên Hưu có thể thấy rõ mồn một mọi hành động của cậu khi nãy... Vậy là những gì cậu làm, chắc hẳn Nguyên Hưu đã thấy hết rồi...
Cậu nên biện minh thế nào đây?
Nguyên Hưu nhìn ổ bánh trong tay trầm ngâm suy nghĩ. Cậu ta vốn tưởng rằng mình đã đánh giá cao Ứng Nguyên Tinh nhưng có vẻ như vẫn là đánh giá thấp rồi.
Thùng rác dị vật từ trước tới nay đều chỉ có vào mà không có ra. Vậy mà Ứng Nguyên Tinh lại có thể moi ra được bánh mì, kiểu thu gom thế này... ngay cả cậu ta cũng làm không được.
Ứng Nguyên Tinh bỗng cảm thấy kỳ lạ vì ánh mắt Nguyên Hưu nhìn cậu mang theo vẻ kinh ngạc và hoàn toàn không phải vẻ ghét bỏ như cậu tưởng tượng.
Chẳng lẽ... Nguyên Hưu rất yêu môi trường và ghét lãng phí nên thấy cậu lục thùng rác tìm đồ ăn lại sinh ra cảm tình?
Ứng Nguyên Tinh lập tức mở bảng thiện cảm ra kiểm tra. Vì trong thôn cậu chỉ quen mỗi trưởng thôn và Nguyên Hưu, nên bảng hiển thị toàn là biểu tượng xám và chỉ sáng được hai cái, trong đó mức thiện cảm của Nguyên Hưu đã đầy nửa trái tim.
Tuy chỉ có một trái tim đỏ chen giữa chín trái tim xám trông có vẻ hơi đáng thương, nhưng nếu cậu nhớ không nhầm thì sáng nay nửa trái tim kia còn chưa đầy đâu.
A... chuyện này khiến Ứng Nguyên Tinh hơi do dự, không biết có nên tiếp tục lục thùng rác trước mặt Nguyên Hưu không. Nếu có thể tăng thiện cảm thì...
Dù việc tăng thiện cảm hiện tại chưa thấy lợi ích rõ rệt, nhưng ai chơi game mà từ chối được loại phần thưởng này chứ?
Quan trọng hơn là Ứng Nguyên Tinh thật sự muốn tiếp tục lục mấy thùng rác còn lại. Dù gì cũng đã lục một cái rồi, tiện tay lục hết xem có thể nhặt được gì. Nghĩ đến các vật dụng sinh hoạt trong nhà gỗ, cậu cảm thấy tích được chút nào hay chút đó.
“Nguyên Hưu, cậu có biết mấy thùng rác còn lại ở đâu không?” Đã quyết định xong, Ứng Nguyên Tinh cũng không phí thời gian mà trực tiếp hỏi Nguyên Hưu để tìm đường tắt.
Dù sao cậu cũng không rành thôn nếu tự đi mò sẽ tốn thời gian, chi bằng nhờ Nguyên Hưu giúp thì tiết kiệm được thời gian và có thể tranh thủ quay về trang trại cắt cỏ lấy hạt giống.
Nghe thấy câu hỏi của cậu, trong đầu Nguyên Hưu hiện ra bốn chữ: Vặt sạch từng cọng lông.
Ứng Nguyên Tinh lần mò thêm một lúc thì cảm giác thứ trong tay có vẻ giống như gỗ, cứng rắn và sờ vào khá thô ráp. Nhưng cậu nhớ trong game hình như không thể lục ra gỗ.
Kệ đi, giờ game đã hiện thực hóa, có thay đổi cũng là bình thường.
Ứng Nguyên Tinh nắm lấy khúc "gỗ" định kéo ra, cảm giác như đang lôi một thứ gì đó từ trong đầm lầy. Nhưng may là cậu vẫn còn sức, sau một hồi giằng co cuối cùng vẫn là cậu đã thắng và món đồ bị kéo ra khỏi thùng.
Chỉ là vì mất lực kéo bên kia, lực tay của Ứng Nguyên Tinh lại quá mạnh nên món đồ vừa ra khỏi thùng liền văng ngược về phía sau, rơi khỏi tầm kiểm soát.
Chạy thêm hai bước, món đồ rơi xuống một cánh tay và đúng là không phải gỗ, mà là một ổ bánh mì hình trụ màu vàng cháy.
Phát hiện thứ mình lục ra là đồ ăn, Ứng Nguyên Tinh mừng rỡ vô cùng lại có chút may mắn, may mà bánh mì được người ta bắt lấy chứ nếu rơi xuống đất thì cậu cũng không biết làm cách nào cho sạch.
Chỉ là... cánh tay này nhìn sao mà quen thế?
Ứng Nguyên Tinh ngước mắt theo cánh tay nhìn lên liền thấy gương mặt quen thuộc và tuấn tú kia. Lời cảm ơn mắc kẹt nơi cổ họng mãi không thốt ra được.
Nguyên Hưu sao lại ở đây?
Ứng Nguyên Tinh cứng ngắc quay đầu nhìn lại chỗ mình vừa đứng thì phát hiện từ góc đứng của Nguyên Hưu có thể thấy rõ mồn một mọi hành động của cậu khi nãy... Vậy là những gì cậu làm, chắc hẳn Nguyên Hưu đã thấy hết rồi...
Nguyên Hưu nhìn ổ bánh trong tay trầm ngâm suy nghĩ. Cậu ta vốn tưởng rằng mình đã đánh giá cao Ứng Nguyên Tinh nhưng có vẻ như vẫn là đánh giá thấp rồi.
Thùng rác dị vật từ trước tới nay đều chỉ có vào mà không có ra. Vậy mà Ứng Nguyên Tinh lại có thể moi ra được bánh mì, kiểu thu gom thế này... ngay cả cậu ta cũng làm không được.
Ứng Nguyên Tinh bỗng cảm thấy kỳ lạ vì ánh mắt Nguyên Hưu nhìn cậu mang theo vẻ kinh ngạc và hoàn toàn không phải vẻ ghét bỏ như cậu tưởng tượng.
Chẳng lẽ... Nguyên Hưu rất yêu môi trường và ghét lãng phí nên thấy cậu lục thùng rác tìm đồ ăn lại sinh ra cảm tình?
Ứng Nguyên Tinh lập tức mở bảng thiện cảm ra kiểm tra. Vì trong thôn cậu chỉ quen mỗi trưởng thôn và Nguyên Hưu, nên bảng hiển thị toàn là biểu tượng xám và chỉ sáng được hai cái, trong đó mức thiện cảm của Nguyên Hưu đã đầy nửa trái tim.
A... chuyện này khiến Ứng Nguyên Tinh hơi do dự, không biết có nên tiếp tục lục thùng rác trước mặt Nguyên Hưu không. Nếu có thể tăng thiện cảm thì...
Dù việc tăng thiện cảm hiện tại chưa thấy lợi ích rõ rệt, nhưng ai chơi game mà từ chối được loại phần thưởng này chứ?
Quan trọng hơn là Ứng Nguyên Tinh thật sự muốn tiếp tục lục mấy thùng rác còn lại. Dù gì cũng đã lục một cái rồi, tiện tay lục hết xem có thể nhặt được gì. Nghĩ đến các vật dụng sinh hoạt trong nhà gỗ, cậu cảm thấy tích được chút nào hay chút đó.
“Nguyên Hưu, cậu có biết mấy thùng rác còn lại ở đâu không?” Đã quyết định xong, Ứng Nguyên Tinh cũng không phí thời gian mà trực tiếp hỏi Nguyên Hưu để tìm đường tắt.
Dù sao cậu cũng không rành thôn nếu tự đi mò sẽ tốn thời gian, chi bằng nhờ Nguyên Hưu giúp thì tiết kiệm được thời gian và có thể tranh thủ quay về trang trại cắt cỏ lấy hạt giống.
Nghe thấy câu hỏi của cậu, trong đầu Nguyên Hưu hiện ra bốn chữ: Vặt sạch từng cọng lông.
6
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
