TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17

Hôm qua vì quá kích động nên trên đường về thôn Đào Khê không ăn gì, đến trang trại thì ngất đi. Sáng sớm tỉnh dậy là chạy đi tìm trưởng thôn, tính ra thì đã gần một ngày cậu chưa ăn gì rồi.

Lúc nãy trước khi rời đi, trưởng thôn có gọi cậu ở lại ăn cơm. Nhưng lúc đó cậu không thấy đói nên cũng không có tâm trạng ăn, quan trọng nhất là không quen ăn ở nhà người khác nên đã từ chối.

Giờ mà quay lại... chẳng phải là tự vả mặt mình sao?

Ứng Nguyên Tinh nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định gõ cửa, cậu không mặt dày nổi.

Thôi vậy, đi tìm thử xem trong thôn có tiệm nào bán đồ ăn không. Nhưng nếu tự đi tìm thì lại tốn thời gian nên Ứng Nguyên Tinh đang định tìm ai đó hỏi thăm liền thấy Nguyên Hưu đang đứng từ xa.

“Nguyên Hưu!” Hai mắt Ứng Nguyên Tinh sáng rực, lớn tiếng gọi.

Nguyên Hưu thật sự rất muốn quay đầu bỏ đi nhưng nghĩ đến vai diễn của mình vẫn nở nụ cười bước lại gần, dừng lại ở khoảng cách hơi xa một chút.

“Cậu biết trong thôn có chỗ nào bán đồ ăn không?”

“Trong thôn từng có một quán cơm nhỏ.” Nguyên Hưu trả lời, trước ánh mắt trông đợi của Ứng Nguyên Tinh, cậu ta tiếp lời: “Nhưng đã đóng cửa rồi.”

Ứng Nguyên Tinh chưa kịp vui mừng đã thấy thất vọng.

Không lẽ lại là...

“Do siêu thị Hồng Tinh?” Ứng Nguyên Tinh nắm chặt tay hỏi.

“Không phải.” Thấy giọng điệu của cậu không đúng, Nguyên Hưu nhận ra hình như có chuyện gì đó mà cậu ta chưa biết, liếc nhìn nhà trưởng thôn rồi lắc đầu: “Là do giá nguyên liệu tăng cao, ông chủ làm không nổi nên mới đóng cửa.”

Thì ra là thế...

Công ty Hồng Tinh, tôi ********

Trong lòng Ứng Nguyên Tinh đầy rẫy những lời rủa thầm. Nếu không phải công ty Hồng Tinh ép tiệm tạp hóa phá sản, thì liệu giá nguyên liệu có tăng lên không? Suy cho cùng vẫn là lỗi của Hồng Tinh!

“Anh sao thế?” Nguyên Hưu giả vờ không thấy cảm xúc của cậu, hỏi.

“Không có gì.” Ứng Nguyên Tinh mệt mỏi xua tay. Không có quán ăn, vậy mấy ngày tới cậu ăn uống thế nào đây? Chẳng lẽ trước khi trồng được gì thì phải nhịn đói? Hay là tới nhà trưởng thôn xin ít gạo mì gì đó cầm hơi, dù sao ông nội cậu và trưởng thôn quan hệ cũng không tệ.

Ứng Nguyên Tinh thở dài một tiếng. Game hóa hiện thực, phiền phức cũng kéo theo. Nếu là trong game thì ăn uống chỉ để hồi máu và thể lực, muốn có thanh đói bụng còn phải cài thêm mod.

Nhưng bây giờ không có đồ ăn, không có quán cơm chẳng lẽ thật sự không có gì để ăn?

Thấy Ứng Nguyên Tinh đăm chiêu, Nguyên Hưu khẽ nhíu mày. Rõ ràng đối phương đứng ngay trước mặt mình vậy mà lại có cảm giác như đang ở thế giới khác.

Chính dáng vẻ này, mới khiến cậu ta cảm thấy thú vị, thật muốn biết rốt cuộc Ứng Nguyên Tinh đang nghĩ gì!

Nguyên Hưu không biết, rất nhanh thôi cậu ta sẽ hối hận vì sự tò mò của mình.

Khi thò tay vào thùng rác, Ứng Nguyên Tinh vẫn hơi thấp thỏm. Dù gì trong game thì chỉ cần nhấn chuột là có thể lục thùng rác, còn trong hiện thực thì đây là phải tự tay sục thật sự.

Nhưng một khi đã ra tay thật rồi thì Ứng Nguyên Tinh cũng không do dự nữa, chuẩn bị kỹ càng để xem trong thùng rác rốt cuộc có gì. Biết đâu còn có thể nhặt được vài món rác có thể tái chế thì sao.

Thế nhưng vừa nhìn vào cậu liền ngẩn ra, đáy thùng rác trống trơn chẳng có gì cả. Nhưng tay cậu rõ ràng cảm nhận được đang sờ trúng thứ gì đó, thậm chí còn phân biệt được hình dạng và độ mềm cứng của vật thể đó.

Ống kính livestream không quay vào trong thùng rác, trong mắt khán giả thì là sau khi Ứng Nguyên Tinh thò tay vào thì cậu cứ mải mò mẫm bên trong đó.

Chỉ có Nguyên Hưu là rõ ràng sự thật. Tuy mỗi căn nhà trong thôn đều có thùng rác nhưng về cơ bản bên trong chẳng có gì, bởi vì những thùng rác đó vốn dĩ là vật sống. Bất kỳ rác nào bị ném vào cũng sẽ bị chúng “ăn sạch”.

Chúng tuyệt đối không kén ăn và không quan tâm là vật chết hay vật sống, thậm chí là một phần cơ thể chỉ cần rơi vào phạm vi của thùng rác thì rất khó thoát thân.

Thế mà tay của Ứng Nguyên Tinh đã đưa vào rồi, vậy mà thùng rác vẫn chẳng có động tĩnh gì. Chuyện này… thật kỳ quái.

Chẳng lẽ… chê Ứng Nguyên Tinh không ngon miệng?

Nguyên Hưu trầm ngâm nhìn Ứng Nguyên Tinh. Dù vừa bị hành động lục thùng rác của cậu làm cho cạn lời, nhưng sự tò mò ngoan cường trong lòng lại lần nữa dâng lên khiến cậu ta không nhịn được mà tiếp tục tò mò.

Kết hợp với câu hỏi lúc nãy của Ứng Nguyên Tinh thì đối phương rõ ràng định moi thức ăn từ thùng rác, vậy nếu không tìm được thì cậu sẽ làm gì?

Là sẽ đi tìm trưởng thôn, hay là… đến nhờ cậu ta?

Dù gì trong cả thôn này, người thân quen với Ứng Nguyên Tinh chỉ có mình cậu ta thôi mà!

Nghĩ đến khả năng Ứng Nguyên Tinh sẽ tới tìm mình, Nguyên Hưu đột nhiên ngứa răng muốn cắn Ứng Nguyên Tinh, không cần nhiều cắn một miếng là đủ.

Cảm giác đói trỗi dậy trong lòng Nguyên Hưu, đôi mắt màu mật càng trở nên sẫm, ánh lên chút sắc vàng nhàn nhạt mang theo vẻ dữ tợn vô cớ. Nhưng khi ánh mắt cậu ta rơi lên người Ứng Nguyên Tinh thì cảm giác đói lại bất giác lắng xuống phần nào.

5

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.