TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 19

“Anh...” Nguyên Hưu định nói rồi lại thôi. Cậu ta muốn hỏi, nhưng Ứng Nguyên Tinh mang đến cho cậu ta quá nhiều bất ngờ khiến cậu ta sợ mình đoán sai.

Nhưng lần này thì cạu ta không đoán sai, Ứng Nguyên Tinh gật đầu: “Tôi muốn lục xem còn có đồ gì có ích không.”

Ngữ khí đầy chính nghĩa khiến Nguyên Hưu nghẹn lời, những “người” cậu ta từng gặp trước đây chưa ai như vậy cả. Không hẳn là vô lý, nhưng mà nếu bảo đây là lý lẽ thì cậu ta lại không thốt nên lời.

Trong im lặng, Nguyên Hưu dẫn Ứng Nguyên Tinh đi một vòng quanh thôn rồi lặng lẽ nhìn cậu cắm đầu lục từng cái thùng rác. Tuy phần lớn chẳng moi ra được gì nhưng vẫn có vài cái thực sự giúp Ứng Nguyên Tinh thu được đồ: Một lon nước ngọt nhỏ, một cục than đá và một viên pha lê màu cam vàng.

Nguyên Hưu vốn định nhìn xem Ứng Nguyên Tinh làm cách nào để cướp đồ từ tay thùng rác dị vật, nhưng theo dõi suốt chặng đường lại càng không hiểu được gì.

Ứng Nguyên Tinh hình như chỉ đơn giản là thò tay vào rồi lục tìm và hoàn toàn không có dao động dị khí gì. Nhưng trong thùng rác còn có gì mà cậu ta lại không biết?

Nguyên Hưu nghĩ đến đây, đột nhiên cậu ta lưỡng lự chỉ biết tập tính của thùng rác dị vật, nhưng liệu thật sự tất cả rác trong đó đều bị chúng nuốt trọn?

Ứng Nguyên Tinh khá hài lòng với thành quả của mình. Dù không nhiều nhưng có còn hơn không. Dù sao mỗi ngày cũng có thể lục một lần, chỉ là phải đi hết cả thôn thì hơi mất thời gian.

Nói đi cũng phải nói lại, liệu có thể... dọn hết mấy cái thùng rác đó về trang trại được không nhỉ? Dù gì cậu cũng chỉ cần lục thôi, đâu cần dân làng phải vứt rác vào.

Sau khi lục hết thùng rác trong thôn, Ứng Nguyên Tinh cũng dần hiểu rõ năng lực của mình, thứ cậu có thể lục ra là “khái niệm” bên trong thùng rác và chỉ mượn hình dạng bên ngoài của thùng rác dân làng. Vậy nếu dọn về trang trại thì có được không?

Nếu được thật thì cậu không ngại làm kẻ trộm thùng rác một lần đâu.

Một người một dị vật mỗi kẻ theo đuổi một suy nghĩ riêng. Tuy đứng ở vị trí không đặc biệt đẹp đẽ gì nhưng hình ảnh lại rất “lãng mạn”, đặc biệt là khi Nguyên Hưu nghiêng đầu nhìn Ứng Nguyên Tinh, trong mắt người ngoài không biết chuyện thì hai người thật sự rất hòa hợp.

Còn trong căn nhà phía sau, dị vật nhìn thấy Nguyên Hưu đứng chắn ngoài cửa thì lập tức ôm chặt bản thân, không dám nhúc nhích và đồng thời theo bản năng dán nhãn “không thể chọc vào” lên người Ứng Nguyên Tinh.

Trong thế giới dị vật, những kẻ yếu không dám lại gần dị vật mạnh. Nếu đến gần thì rất dễ bị đối phương coi là thức ăn rồi nuốt mất. Mà Ứng Nguyên Tinh lại đứng gần Nguyên Hưu như thế nhìn thì trông có vẻ vô hại, nhưng ai biết được có phải đang giả vờ hay không, dù sao Nguyên Hưu cũng là bậc thầy giả vờ.

“Còn thùng rác nào nữa không?” Ứng Nguyên Tinh hỏi.

“Hết rồi, anh đã lục sạch rồi.” Nguyên Hưu lắc đầu: “Nhưng tôi biết một nơi khác còn vài cái, anh muốn đi không?”

Nguyên Hưu cảm thấy mình chưa hiểu hết hành động của Ứng Nguyên Tinh, chắc là do xem còn thiếu.

“Xa không? Chắc phải ra khỏi thôn rồi nhỉ?” Ứng Nguyên Tinh hỏi theo bản năng nhưng rất nhanh đã ngẩng đầu nhìn trời, cũng gần trưa rồi hôm nay cậu đã tốn quá nhiều thời gian và không thể tiếp tục trì hoãn nữa.

“Thôi, để lần sau có cơ hội rồi đi.” Ứng Nguyên Tinh từ chối: “Tôi cũng nên quay về trang trại rồi. Cậu...”

Ứng Nguyên Tinh nhìn Nguyên Hưu và nhớ ra cậu ta đã đi theo mình suốt, chứng kiến thành quả thu hoạch liền lấy viên pha lê màu cam vàng ra nhét vào tay Nguyên Hưu.

“Cho cậu đấy, quà đó. Tôi về trước nhé, bye bye.” Tặng quà, chào hỏi, làm một mạch không dừng và không đợi Nguyên Hưu phản ứng Ứng Nguyên Tinh đã xách bánh mì quay người rời đi.

5

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.