Chương 64
Ngươi Có Lông Không?
Trong soái trướng, sắc mặt Tống thái tông Triệu Quang Nghĩa vẫn như thường, dưới sự dẫn dắt của Dương gia tướng, binh mã dưới trướng hắn chiếm ưu thế quá lớn. Nếu như bây giờ hắn đi lên thì cũng giống như đoạt công việc của tử thần, như thế quá mất mặt.
Về phần Tống Khâm Tông Triệu Hoàn ở bên khác, trên mặt lúc trắng lúc xanh, hai tay nắm chặt trắng bệch, cuối cùng vô lực buông ra.
Chu Dương trên bầu trời thấy thế có chút thất vọng, Tống Khâm Tông Triệu Hoàn này thực sự quá nhu nhược, hoàng đế Tống triều khác biệt với hoàng đế Minh triều, nhìn chung hoàng đế Tống triều đều nhu nhược hơn.
Hiện tại chỉ cần Tống Khâm Tông Triệu Hoàn đi ra soái trướng, sĩ khí quân Tống sẽ gia tăng ít nhất ba thành. Nếu như Tống Khâm Tông Triệu Hoàn phóng ngựa chạy tới chiến trường, chỉ sợ hắn còn chưa tới gần chiến trường, Tương Hoàng Kỳ đối diện đã bị xé nát.
Minh triều từng có không ít hoàng đế đi lên chiến trường, nhưng mà Tống triều ngoại trừ hai hoàng đế tiền nhiệm đi lên chiến trường, gần như không còn hoàng đế nào đi lên chiến trường nữa. Một khi Tống Khâm Tông Triệu Hoàn mở ra tiền lệ, đừng bảo phía trước là một trong ba kỳ Bát Kỳ Quân tinh nhuệ nhất, coi như lấy một địch ba kỳ, bọn hắn vẫn có thể gánh vác được.
Trên chiến trường chỉ có binh mã của Tống Khâm Tông Triệu Hoàn rơi vào hạ phong, nếu không phải Tống thái tông Triệu Quang Nghĩa mượn hắn một vạn tinh binh, chỉ sợ lúc này đã bị Tương Hoàng Kỳ đánh tan.
Vốn sức chiến đấu của binh lính Tống Khâm Tông Triệu Hoàn cũng không mạnh, hiện tại lại chiến đầu cùng Tương Hoàng Kỳ của Bát Kỳ Quân, có thể đoán được kết quả.
"Triệu Hoàn, không được ném mặt mũi của Triệu thị chúng ta!" Trông thấy quân Tống đã có dấu hiệu bại lui, Tống thái tông Triệu Quang Nghĩa không khỏi quát lớn với Tống Khâm Tông Triệu Hoàn. Bảy đại quân trong liên quân tám nước đã vào thế tất thắng, chỉ có binh mã dưới trướng Tống Khâm Tông Triệu Hoàn không chỉ không chiếm được thượng phong, ngược lại càng ngày càng lộ ra yếu thế.
Một khi Tống Khâm Tông Triệu Hoàn bị đánh bại, không chỉ một mình hắn bại, còn làm cho cả Tống triều đều hổ thẹn.
"Ngươi muốn giẫm lên vết xe đổ sao?"
Trông thấy Tống Khâm Tông Triệu Hoàn cúi đầu xuống, Tống thái tông Triệu Quang Nghĩa chỉ muốn đạp cho hắn một cước.
Mẹ nó, đây chính là hoàng đế Đại Tống ta, là hậu đại của ta. Tại sao ta lại sinh một tên hoàng đế không có trứng như thế, rõ ràng đã tu luyện bí tịch võ công, mặc dù thời gian ngắn ngủi, nhưng mấy tên hoàng đế bọn hắn đều đã từng mua đan dược gia tăng công lực.
Bây giờ ngươi lao ra, muốn chém một kẻ địch cũng khó!
Chẳng lẽ ngươi không thấy ngoại trừ Minh Anh Tông Chu Kỳ Trấn thời điểm vừa mới giết vào quân địch, quân Minh còn có chút hoảng hốt, chưa kịp định thần cho nên để hắn chém giết hai binh lính Bát Kỳ Quân.
Về sau hắn ngay cả sợi lông cũng không chạm được, vô số quân Minh kia điên cuồng giống như uống máu gà, một tên lính quèn cũng độc chiến hai tên Thiên phu trưởng Bát Kỳ Quân, thậm chí đánh cho hai tên Thiên phu trưởng liên tiếp lui về phía sau.
Chỉ cần bây giờ ngươi tiến lên, đừng nói phía trước chỉ một Tương Hoàng Kỳ, ngay cả phía trước tất cả mẹ nó là Bát Kỳ Quân, những binh lính này cũng có thể mang ngươi giết ra khỏi vòng vây.
Còn một câu Tống thái tông Triệu Quang Nghĩa chưa nói, biết vậy lúc trước ông đây nên bắn vào tường.
"Ngươi có thể chặt được sợi lông không? Không! ngay cả sợi lông ngươi cũng không nhìn thấy"
Tống thái tông Triệu Quang Nghĩa châm chọc nói.
"A! ·······"
Dưới một phen trào phúng của Tống thái tông Triệu Quang Nghĩa, cuối cùng Tống Khâm Tông Triệu Hoàn đã tích lũy đủ dũng khí. Hắn cúi đầu, từ từ nhắm hai mắt lại, trong miệng tru lên, chạy về hướng quân địch.
Quân Tống vẫn một mực chăm chú nhìn về phía hậu phương, thấy Tống Khâm Tông Triệu Hoàn đang nhanh chóng chạy tới, sĩ khí lập tức tăng mạnh, tất cả binh sĩ đều cảm thấy có một cỗ nhiệt huyết đang thiêu đốt.
"Ầm!"
Đột nhiên chân Tống Khâm Tông Triệu Hoàn vấp phải một khối đá, trực tiếp té ngã đập mặt trên đất.
Chu Dương hơi run rẩy, mẹ nó, cho dù là gặm đan dược trở thành cao thủ tam lưu, cũng không nên yếu như thế đi, bị một tảng đá ngáng chân.
"A! ······"
Mặt mũi Tống Khâm Tông Triệu Hoàn tràn đầy máu tưới, sau khi bò lên lại tiếp tục chạy về hướng đại quân.
Hai vạn binh mã Tống Khâm Tông Triệu Hoàn mang tới sĩ khí lập tức bạo tăng, chiến lực bộc phát ra còn mạnh hơn tinh binh bách chiến, mặt mũi tràn đầy dữ tợn xông thẳng về hướng Bát Kỳ Quân. Cán cân thắng lợi rốt cục đã bắt đầu nghiêng về phía Tống Khâm Tông Triệu Hoàn.
Chương 60: Vi Tiểu Bảo Nghịch Thiên
Dương Nghiệp một đao chặt đầu phó kỳ chủ Chính Bạch Kỳ. Sau khi chặt xuống, ý chí chống cự của binh sĩ Chính Bạch Kỳ tan rã triệt để.
Treo đầu lâu bên trên ngựa, Dương Nghiệp nhớ tới phân phó của Tống thái tông Triệu Quang Nghĩa, trường thương trong tay chỉ chẳng, một ngựa đi đầu mang theo quân mã dưới trướng lần nữa phóng về phía trận doanh của Tống Khâm Tông.
Dưới hai phe nhân mã giáp công, kỵ binh Tương Hoàng Kỳ cũng bắt đầu tan tác.
Mà ba hoàng đế Minh triều cũng triệt để tiêu diệt ba kỳ quân mã khác.
Trên tường thành, sắc mặt Ngao Bái cùng mấy kỳ chủ khác trắng bệch, trên đầu toát ra mồ hôi lạnh. Bát Kỳ Quân uy chấn thiên hạ vậy mà chỉ còn lại không tới một ngàn người, còn lại toàn bộ bị hủy diệt.
"Ngao Bái ngươi có thể xuống, chúng ta hảo hảo nói chuyện hữu nghị cửu quốc."
Mấy người Chính Đức Hoàng Đế Chu Hậu Chiếu lau sạch máu tươi trên khải giáp, sau đó hô to với Ngao Bái đứng trên tường thành đang có chút sững sờ.
•Trong soái trướng, Chu Dương ngồi ở giữa đài cao.
Bên trái hắn là tám người Sùng Trinh hoàng đế Chu Do Kiểm vẻ mặt tươi cười. Trong đó Tống Cao Tông Triệu Cấu, Tống Khâm Tông Triệu Hoàn, Tống Huy Tông Triệu Cát cười vui vẻ nhất. Mỗi ngày đều bị người khác ép ký hiệp ước, rốt cục cũng có thể ép người khác ký rồi.
Bên tay phải Chu Dương là Ngao Bái mặt không đổi sắc, một bộ dáng mặc cho các ngươi xử trí. Chỉ cần giữ được tính mạng, so với cái gì cũng quan trọng hơn.
"Đầu tiên, tất cả hiểu lầm giữa chín nước chúng ta, sau lần quyết chiền này đều sẽ tan thành mây khói."
Trên mặt Tống Khâm Tông Triệu Hoàn bị thương, vừa mới được ngự y xử lý qua vết thương. Hắn đứng dậy nói, nhắm mắt lại, sợ chạm tới vết thương.
“Thứ hai, Thanh triều đưa tặng quân phí cho liên quân tám nước tám ngàn vạn lượng bạch ngân."
Tống Cao Tông Triệu Cấu vênh vang đắc ý nói.
"Thứ ba, Thanh triều đưa tặng liên quân tám nước ba mươi vạn thớt chiến mã."
Tống Huy Tông đứng lên nói.
Nói xong, vẻ mặt Tống Cao Tông Triệu Cấu mong đợi nhìn Ngao Bái. Một khi hắn dám nói không, nhất định sẽ cùng hắn khẩu chiến một trăm hiệp.
"Trẫm tiếp nhận toàn bộ những hiệp ước trên, sẽ mau chóng giao vật tư cho Vạn Giới Lâu."
Ngao Bái đứng người lên, bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi.
Biểu hiện của Ngao Bái khiến cho bọn người Tống Cao Tông Triệu Cấu há hốc mồm. Lúc bọn hắn đàm phán cùng Kim quốc đều phải khẩu chiến mấy ngày mấy đêm. Tất cả những gì chuẩn bị sẵn trong đầu lập tức vô dụng, chưa kịp dùng đã kết thúc. Bọn hắn chỉ cảm thấy như một quyền mạnh mẽ của mình đấm vào bông, có lực nhưng không phát ra được.
"Vậy ngươi nhanh lên."
Mấy người Tống Cao Tông Triệu Cấu tức giận nói. Bọn hắn chỉ cảm thấy thời gian hưởng thụ thắng lợi quá ngắn, còn chưa đã nghiền đây, trách không được lúc Kim quốc đàm phán cùng bọn họ luôn thích cãi cọ. Loại cảm giác này giống như rượu ngon êm dịu, chậm rãi nhấm nháp.
"Tham kiến chủ tiệm, các vị bệ hạ."
Đúng lúc này, soái trướng bị đẩy ra, một lão phụ có mái tóc hoa râm, thân mặc một bộ phượng bào hơi hành lễ với mấy người mấy người Chu Dương.
Đồng thời mười tiểu thái giám đi theo sau nàng bưng bình ngọc tinh mỹ chậm rãi đi vào trong soái trướng.
Lão phụ mỉm cười, cho người ta cảm giác vô cùng yên bình, trên gương mặt nàng lờ mờ có thể nhìn thấy được dung mạo tuyệt sắc khi còn trẻ.
"Hoàng Thái Hậu!"
Ngao Bái đứng lên, khom mình với lão phụ, mặt lộ vẻ cung kính.
"Bệ hạ khách khí, ta mang Huyền Diệp Bối Lặc, đưa một ít rượu sữa ngựa Đại Thanh cho chủ tiệm cùng mấy vị bệ hạ đang ngồi nhấm nháp một chút."
Lão phụ nói xong, mấy tiểu thái giám sau lưng nàng bưng một ly ly rượu sữa ngựa, đặt trước mặt Chu Dương cùng mấy vị hoàng đế.
11
0
6 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
