TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 63
Vô Đề

Ngao Bái khẽ nhíu mày:

"Hào Lực, ngươi đi thách đấu đối phương, nhìn thực lực của Đại tướng đối phương một chút. Nếu như tình thế không đúng, có thể rút lui về nội thành, hoặc là phá vòng vây ra ngoài thành."

Kỳ chủ Chính Lam Kỳ, Hào Lực chính là tâm phúc của Ngao Bái, thấy Ngao Bái phân phó,tình huống không ổn có thể tự mình phá vây, hắn lập tức yên lòng.

"Ta chính là đệ nhất cao thủ Chính Lam Kỳ Đại Thanh, Hào Lực. Ai dám đánh một trận với ta?"

Đại hán cao chín thước có thừa, mặt đầy râu ria, bắp thịt cả người nở nang, cưỡi một thớt tuấn mã màu đỏ, giục ngựa giơ roi, gầm thét lên đối với Nhạc Gia quân.

Đạp! Đạp! Đạp! ······

Nhạc Gia quân vẫn trầm mặc, chỉ có tiếng bước chân chỉnh tề nhanh chóng đi về phía quân trận Chính Lam Kỳ.

"Chỉ là một đám không có trứng sao? Ai dám đánh với ta một trận?"

Sắc mặt Hào Lực tức giận, vậy mà không có ai để ý đến hắn, hắn không khỏi nổi giận mắng.

Đáp lại hắn vẫn chỉ có tiếng bước chân vang lên chỉnh tề.

Hào Lực có chút không cam lòng, hắn nghe nói đây chính là quân đội đến từ thế giới khác, vốn định ở chỗ này dương danh một phen, được bệ hạ để mắt tới. Ai ngờ còn không có người nào quan tâm đến hắn.

Nhưng sau đó vẻ mặt Hào Lực lại vui mừng, hắn cho rằng nhất định là quân đội trước mặt không có đại tướng, thế là hét lớn một tiếng:

"Giết cho ta!"

Âm thanh thiết kỵ ù ù không ngừng chạy về hướng Nhạc Gia quân, tốc độ chỉnh thể của Nhạc Gia quân cũng không biến hóa, chỉ là quân trận hơi biến hóa một chút, bọn hắn giống như không trông thấy thiết kỵ đang tới.

Oanh!

Ngay lúc thiết kỵ cùng Nhạc Gia quân chuẩn bị đụng vào nhau, tiền quân Nhạc Gia quân lập tức thả ra một lỗ hổng, trực tiếp vây quanh ba vạn thiết kỵ bên trong quân.

Trên tường thành, vẻ mặt Ngao Bái vui mừng, ba vạn bộ kỵ cũng dám nuốt ba vạn thiết kỵ, thật sự là muốn chết. Những kỳ chủ Bát Kỳ Quân khác cũng lập tức hối hận. Quân đội không có đầu óc như thế, binh mã của mình chỉ cần công kích một lượt, mười vạn đại quân cũng bị phá tan như thường.

Đúng lúc này, đại kỳ trung quân bắt đầu động, trong tay Nhạc Phi cầm một lệnh kỳ nhẹ nhàng huy động, tám ngàn kỵ binh từ phía sau lao tới giống như tia chớp màu đen, giống như sóng dữ cuồn cuộn, giống như một thanh lợi kiếm xuyên thẳng vào Chính Lam Kỳ, một lượt công kích đã đánh xuyên ba vạn thiết kỵ.

Trên bầu trời Chu Dương nhìn thấy thế âm thầm líu lưỡi, không hổ là quân đoàn tinh nhuệ thứ nhất Nhạc Gia quân, mẹ - nó, đã có thể so với Phiêu Kỵ doanh của mình rồi.

Các cửa khẩu Tống triều đều đã mất, ngựa rất khan hiếm, mà Hán Mạt Tam Quốc, Tây Lương Đổng Trác cùng Tịnh Châu Lữ Bố sớm đã quét sạch những dị tộc ở biên cương đi rồi, tất nhiên không thiếu chiến mã. Rất nhiều người trong Phiêu Kỵ doanh từ nhỏ đã cưỡi ngựa thuần thục, mà Nhạc Gia quân, toàn bộ đều là sau này mới huấn luyện, điều kiện hai bên chênh lệch rất lớn.

"Phá vây! Lập tức phá vây!"

Sắc mặt Hào Lực hoảng sợ, đây là binh sĩ gì, còn là người sao?

Lúc này mới qua thời gian nửa chén trà nhỏ đã hao tổn một nửa thiết kỵ, nếu không chạy khẳng định là toàn quân bị diệt.

Đằng sau đã bị phong bế, không thể lui về sau, chỉ có thể tiến về phía trước. Hơn một vạn thiết kỵ sau khi xông ra khỏi vòng vây chỉ còn lại không tới ba ngàn thiết kỵ.

Ba ngàn thiết kỵ tràn vào gần bốn mươi vạn quân Minh bên trong, giống như một cái nho nhỏ bọt nước, trong nháy mắt bị tiêu hóa hết.

Mỗi một thớt ngựa sau khi tiến vào đại quân lập tức bị xé nát, từng tên Bát Kỳ Quân đều bị lột sạch áo giáp trên người, quân Minh nghèo rớt mồng tơi a.

Sắc mặt Tống thái tông Triệu Quang Nghĩa vẫn một mực lạnh nhạt bỗng lộ ra vẻ chấn kinh, đây là binh lính Đại Tống, mạnh như vậy?

"Chẳng lẽ đầu óc Triệu Cấu này bị lừa đá cho nên mới giải tán quân đội kinh khủng như vậy?"

Trung thần như Nhạc Phi bị ngươi giết, ngươi cho rằng ảnh hưởng tới hoàng vị của ngươi. Không sao, nhưng mà những binh lính này có cái cái rắm quan hệ tới hoàng vị của ngươi?

Nếu như binh sĩ phổ thông đều có thể uy hiếp được địa vị hoàng đế của ngươi, ngươi còn làm hoàng đế cái gì?

"Bệ hạ, không bằng chúng ta thủ thành a?" Trên tường thành, sắc mặt kỳ chủ Tương Bạch Kỳ hơi trắng bệch, đây cũng quá kinh khủng, người sau kinh khủng hơn so với người trước, thế thì còn đánh như thế nào. Sau khi rời khỏi đây, không phải toàn quân bị diệt thì cũng chỉ còn lại mấy trăm tàn binh hoảng hốt chạy trốn về thành.

"Nhất định phải tiếp tục đánh."

Ngao Bái nhìn Chu Dương đứng ở trên không, ý nghĩ vừa mới xuất hiện lập tức bị hắn đè xuống. Bát Kỳ Quân còn, hắn sẽ không sống nổi.

"Chủ tiệm, không biết có thể cho quân đội còn lại quyết chiến đồng thời hay không?"

Ngao Bái thận trọng nói, nếu thi đấu tiếp mấy vòng nữa, chỉ sợ mấy kỳ chủ còn lại cũng không thể điều động binh mã dưới trướng, thậm chí dòng chính Tương Hoàng Kỳ của hắn cũng chưa chắc đã nghe mệnh lệnh của hắn.

Chu Dương không trả lời, nhìn mấy hoàng đế phía dưới, mấy người liếc nhìn nhau một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu. Đông thời quyết đấu cùng tách ra đấu, căn bản không có khác biệt gì, đều là từng đôi một.

"Các ngươi có thể không tham gia, chỉ cần sau khi binh mã ngũ kỳ tham chiến, các ngươi đều có thể phong vương."

Trông thấy năm tên kỳ chủ sợ hãi không thôi, Ngao Bái thản nhiên nói.

Năm tên kỳ chủ nhìn nhau, tròng mắt chuyển động. Cho dù Bát Kỳ Quân bị tiêu diệt toàn bộ, dưới quyền bọn họ còn có Bát Kỳ cùng Hán bát kỳ, nếu như được phong vương, bọn hắn có thể cát cứ một phương làm thổ Hoàng Đế.

Bị mấy kỳ chủ lừa gạt, năm kỳ còn lại của Bát Kỳ Quân chen chúc nhau đi ra, ngay lúc bọn hắn đi ra, cửa thành lập tức đóng lại.

Hai quân giao phong, tiếng kêu "giết" rầm trời, huyết vụ phiêu đãng, đặc biệt có một đội quân độc lĩnh phong tao (một mình đứng đầu), Dương Nghiệp mang theo bảy con trai, tám thanh lợi kiếm không ngừng chém giết binh lính Chính Bạch Kỳ.

"Giết!"

Minh Anh Tông Chu Kỳ Trấn mắt thấy binh mã dưới trướng mình đối chiến cùng Chính Hoàng Kỳ có chiến lực mạnh nhất Bát Kỳ Quân, sắc mặt hắn có chút lo lắng, vỗ tuấn mã màu trắng dưới hông xông vào quân địch.

Binh lính cầm Kim Long chiến kỳ theo sát đằng sau.

Vu Khiêm đang chỉ huy quân đội phía trước, bỗng nhiên thấy một cây Kim Long chiến kỳ vọt thẳng vào trong đội ngũ quân địch, vẻ mặt hắn khẽ run lên.

Không dùng ngôn ngữ gì diễn tả được, binh mã dưới trướng Minh Anh Tông Chu Thường Lạc chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân đang thiêu đốt, tâm hồn rung động.

"Giết!"

"Giết!"

"Giết! !"

······

Tiếng kêu "giết" rầm trời, trong nháy mắt quân đội nhà Minh đột phá phòng ngự Chính Hoàng Kỳ. Từng quân Minh lúc này giống như mãnh hổ xuống núi, sói nhập bầy cừu, nơi Kim Long chiến kỳ đi qua, tất cả phòng ngự đều sụp đổ.

Tiến công! Tiến công! Lại tiến công!

Chính Hoàng Kỳ uy chấn thiên hạ, dưới tình huống quân Minh bạo phát gấp mấy lần, thậm chí gấp mười lần chiến lực, nhanh chóng bị xé nát.

"Tốt!"

Chính Đức hoàng đế thấy thế nhiệt huyết sôi trào, hét lớn một tiếng, vỗ tuấn mã màu đen dưới hông, cầm bảo kiếm trong tay xông vào bên trong quân Minh vốn đã chiếm thượng phong, sĩ khí quân Minh lập tức bạo tăng, ngựa như rồng, người như hổ, triệt để xoắn nát từng tầng phòng ngự của Tương Hồng Kỳ.

Kỵ binh Tương Hồng Kỳ chỉ có thể chạy trốn.

"Có vẻ như ta không đi lên không được."

Minh Quang Tông Chu Thường Lạc khẽ mỉm cười, phóng ngựa xông vào khu vực chiến đấu, bảo kiếm lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Đối với hoàng đế háo sắc lại muốn làm minh quân này, tất nhiên là chọn quyển Âm Dương Cực Hợp, giá trị có thể so với võ học cấp cao trong Vạn Giới Lâu kia, hiện tại trong người hắn đã sinh ra từng tia chân khí.

"Ngao!"

Binh mã dưới trướng Minh Quang Tông Chu Thường Lạc phát ra từng tiếng kêu như sói tru, giống như được uống thuốc kích thích, phòng ngự Tương Bạch Kỳ trong nháy mắt tan rã.

12

0

6 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.