Chương 29
Ngươi Đã Chết! Ngươi Không Biết Sao?
Hai mươi mấy tăng nhân Thiếu lâm tự, trong nháy mắt hơn phân nửa hòa thượng vẻ mặt ảm đạm rời đi, võ lâm nhân sĩ xếp hàng còn lại sắc mặt càng thêm lo lắng, trong nội tâm âm thầm cầu nguyện bí tịch của mình tuyệt đối đừng mất đi hiệu lực a!
Về phần chen ngang, những người kia lại càng không dám. Một khi chen ngang sẽ lập tức hủy bỏ tư cách đấu giá, hậu quả đáng sợ như vậy khiến bọn hắn không dám làm trái quy củ.
Sau đó, chưởng môn phái Hoa Sơn Tiên Vu Thông của Ỷ Thiên Đồ Long ký càng thêm ảm đạm, tất cả bí tịch phái Hoa Sơn chỉ có một bản bí tịch cấp thấp là chưa mất đi hiệu lực, còn lại đều đã bị người khác đối hoái.
Sau khi người của Thiểu Lâm Tự cùng phái Hoa Sơn liên tiếp kết thúc thảm đạm, tốc độ đối hoái của đội ngũ đã nhanh hơn rất nhiều.
Loáng cái đã qua hai canh giờ.
Từ không trung nhìn xuống, toàn bộ đường đi thành Lạc Dương bị biển người màu đen che kín, có người dọc theo đường đi hoặc là đường tắt chạy tới phủ quốc sư, trong đó có đại tinh tinh toàn thân đen nhánh, có cự đại mãng xà thân thể dài đến hơn hai mươi mét, cũng có Zombie động tác cứng ngắc, đương nhiên nhiều nhất vẫn là nhân loại.
Nhạc Bất Quần cẩn thận từng li từng tí đi theo dòng người chậm rãi tiến vào phủ quốc sư. Bên trong phủ quốc sư, bốn phía được xếp từng màn ánh sáng lớn, phía trên màn sáng thoáng hiện vô số loại vật phẩm tham gia bán đấu giá.
Hắn nhìn qua một chút, lại chỉ có một chút võ học cấp cao cùng thần binh lợi khí, cũng không có tin tức của hàng hoá áp trục, có lẽ là vì bảo trì lực hấp dẫn của hội đấu giá.
"Hoan nghênh Các vị đã đi tới đấu giá hội Vạn Giới Lâu, đấu giá hội chia làm sân khấu ngoài trời, sương phòng phổ thông, sương phòng khách quý, cùng sương phòng cấp Đế Hoàng, xin các vị sau khi lựa chọn kĩ càng sương phòng thì tiến hành giao nộp phí."
Khi tất cả người tham gia đấu giá hội đều tiến vào phủ quốc sư, Nhạc Bất Quần chỉ nghe thấy một thanh âm nhàn nhạt quen thuộc vang lên, đây là thanh âm của chủ tiệm Vạn Giới Lâu.
Âm thanh không phải rất lớn, nhưng mà mỗi người đều có thể nghe thấy rõ ràng mười phần.
Ánh mắt hơi đảo qua chỗ giao nộp phí, Nhạc Bất Quần hơi chần chờ một chút, sau đó chậm rãi tiến vào.
Dù sao mình cũng là chưởng môn một phái, dù gì cũng phải ở trong sương phòng khách quý.
Bước chân bước vào nơi giao nộp phí, sắc mặt Nhạc Bất Quần không khỏi run rẩy.
Sân khấu ngoài trời cũng chính là hoa viên, miễn phí. Sương phòng phổ thông, một trăm lượng bạc ròng, sương phòng khách quý, mười lượng hoàng kim, sương phòng cấp Đế Hoàng, một trăm lạng vàng.
Cuối cùng Nhạc Bất Quần chỉ có thể lựa chọn sương phòng phổ thông, một Thiên Điện có diện tích không nhỏ bị chia cắt thành vài trăm cái rạp nhỏ chỉnh tề. Nhạc Bất Quần chỉ có thể cảm thán năng lực thu tiền của Vạn Giới Lâu quả thực rất cường đại.
Nhạc Bất Quần vừa đi vào sương phòng liền có một thị nữ thân mặc trang phục nóng bỏng tiến lên đây, âm thanh nũng nịu mang theo một tia vũ mị:
"Vị đại gia này, ta đến dạy ngươi làm sao sử dụng dụng cụ đấu giá hội?"
Sau đó thị nữ quay người, thân hình như rắn uốn éo eo nhỏ, bày ra một độ cong cực kỳ mê người, để người giang hồ xưng là "Quân Tử Kiếm" như hắn,
Bụng dưới cũng ứa ra lửa.
Vì chiêu mộ thị nữ, Chu Dương trực tiếp điều động tất cả khách làng chơi của thành Lạc Dương, những thị nữ này tất nhiên biết làm thế nào để phơi bày ra mị lực của bản thân mình. Dù sao buôn bán của bọn hắn ban đêm còn phải dựa vào những đại gia này.
Sau khi thị nữ nóng bỏng rời đi được mười phút, âm thanh Chu Dương vang lên lần nữa.
"Tốt, không lãng phí thời gian của các vị, đấu giá hội chính thức bắt đầu."
Trong một gian sương phòng cấp Đế Hoàng, mặt Chu Dương lộ vẻ mỉm cười, thu hoạch của lần hội đấu giá này quá lớn. Còn chưa bắt đầu, hắn đã thu được hơn 5 nghìn đồng.
Chu Dương vừa dứt lời, vô luận là hộ khách trong rạp, hay là hộ khách ở sân khấu ngoài trời, đều có thể nhìn thấy trong phủ quốc sư có một cái đài cao chậm rãi bay lên. Trên đài cao có một nam tử ôn hoà hiền hậu thật thà đang đứng đấy, sắc mặt có chút kích động.
Sau đó một tiếng chuông vang lên âm thanh thanh thúy, chậm rãi vang vọng khắp phòng đấu giá. Theo tiếng chuông vang lên, toàn bộ phủ quốc sư huyên náo ầm ĩ không chịu nổi. Một lúc sau mới dần dần lắng lại, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mi Trúc trên đài cao.
"Ha ha, chư vị đến từ các giới, có lẽ đã không đợi được nữa. Hiện tại đấu giá hội chính thức bắt đầu, kiện vật phẩm thứ nhất lên đài."
Theo lời thoại của Mi Trúc vừa kết thúc, phía dưới lần nữa có một cái đài cao nâng lên. Trên đài cao là một nữ tử mỹ mạo, nhưng tất cả mọi người giống như không nhìn thấy mỹ mạo của nàng, mà chăm chú nhìn vào trong tay ngọc của nàng đang nâng một cái khay ngọc, dùng tơ lụa màu đỏ nhạt trùm lại.
Đặt khay ngọc lên trên đài đấu giá, Mi Trúc xốc tơ lụa lên.
Lập tức một bản bí tịch cổ xưa lọt vào trong tầm mắt của mọi người.
"Kiện vật phẩm thứ nhất là một bản nội công tâm pháp, Tử Hà Thần Công, chính là tuyệt học chưởng môn phái Hoa Sơn. Tâm pháp thượng thừa, luyện đến cực hạn kình lực phát ra như có như không, mềm mại như đám mây, nhưng mà cực kì súc tích. Càng về sau càng phô thiên cái địa, thế không thể đỡ."
"Giá khởi điểm là 160 đồng, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn 3 đồng."
Nghe Mi Trúc giới thiệu xong, bên dưới có chút kích động. Ánh mắt của một số nhân sĩ giang hồ không môn không phái đỏ lên. Bình thường bọn hắn đều dựa vào một bản ngoại công để tu luyện. Vận khí tốt mấy chục năm mới có thể tu luyện ra một điểm chân khí, vận khí không tốt, sợ rằng cả đời cũng không tu luyện ra chút chân khí nào.
Mà những nhân loại đến từ thế giới khoa học kỹ thuật kia càng thêm điên cuồng, nếu như lấy được một bản bí tịch võ công chân chính, sau này trở về còn không phải là treo cao phú soái lên đánh, cứu vớt các muội muội xinh đẹp, huống chi đây còn là tâm pháp thượng thừa chưởng môn Hoa Sơn chuyên tu.
"160 đồng."
Một người đàn ông trung niên đi giày da không nhịn được, bắt đầu báo giá.
Âm thanh báo giá thứ nhất bắt đầu, tràng diện lập tức trở nên hỗn loạn, âm thanh báo giá liên miên không dứt.
"163 đồng!"
"170 đồng!"
"200 đồng!"
Một công tử ca thân mặc cẩm y cẩm bào, sắc mặt hơi trắng đứng lên:
"Ta ra 210 đồng, cha ta là quốc công Đại Minh, ai dám tranh đoạt với ta?"
"Lăn mẹ ngươi đi, lão tử chính là thân vương Đại Tống, 220 đồng." Một người đàn ông trung niên thân mặc mãng (trăn) bào, khinh bỉ báo giá.
Nhạc Bất Quần ngồi ở trong rạp trợn mắt há hốc mồm, hóa ra Tử Hà Thần Công hắn tu luyện lại có sức hấp dẫn với người khác như thế. Vì sao bí tịch môn phái bị lấy ra đấu giá, trong lòng mình còn cảm thấy mừng thầm đây?
"220 đồng, Đại Minh công quốc? Đại Tống thân vương? Xin lỗi, ta là người Đại Thanh."
Một nam tử có bím tóc kêu gào nói.
"Đáng giận, một tên Man tộc cũng dám kêu gào trước mặt ta." Con trai Đại Minh từ quốc công đã bao giờ bị chọc giận như vậy? "230 đồng."
"Thật con mẹ nó đáng giận, nếu không phải ta chờ để đấu giá mười năm sinh mệnh lực, làm sao lại để cho những tên nhà quê như các ngươi đạt được."
Vẻ mặt Đại Tống thân vương phẫn hận nhìn hai người kêu gào giữa sân.
Hắn cũng chỉ hơi hiếu kỳ bí tịch mà thôi, làm Đại Tống thân vương căn bản sẽ không gặp phải nguy hiểm gì. Xuất hành đều có hộ vệ bảo hộ, nếu như bình thường, hắn chắc chắn sẽ lấy tiền mạnh mẽ đập chết những người này.
Đáng tiếc, vừa nghĩ tới bảo vật kéo dài tuổi thọ đằng sau có thể giúp hắn hưởng thụ thêm mấy năm sinh hoạt vui vẻ, hắn chỉ có thể nuốt cơn giận này vào trong bụng.
"240 đồng."
Nam tử bím tóc lập tức phát cuồng.
Đây chính là tổng tài sản hắn tham ô mười năm gần đây. Có thể nói hắn phải táng gia bại sản, một trăm lạng vàng đối hoái được một đồng, một bản bí tịch hao tốn 24000 lượng hoàng kim, hắn cảm thấy được lòng của mình đang rỉ máu a.
Thế nhưng vừa nghĩ tới không biết lúc nào đấu giá hội mới mở ra lần nữa, hắn chỉ có thể mạnh mẽ chấp nhận.
"Long Khoa Đa, ta biết ngươi. Quyển bí tịch này Ngao Bái ta ra giá 250 đồng."
Trong một sương phòng cấp Đế Hoàng, Ngao Bái trực tiếp đi ra, bá khí nói. Kim Chung Tráo rất khó tu luyện, có lẽ Tử Hà Thần Công là một lựa chọn tốt hơn.
"260 đồng, khốn kiếp! Ngao Bái, ngươi trả lại bí tịch cho ta, ngươi đã bị tiểu hoàng đế giết chết, ta còn sợ ngươi sao?"
Vẻ mặt Long Khoa Đa khinh bỉ, chẳng lẽ ngươi không biết ngươi đã chết hay sao?
"Ngươi có tin ta trở về sẽ lập tức giết ngươi ở thế giới kia hay không?"
Ngao Bái gầm lên.
"Ngươi giết đi, giết một Long Khoa Đa, vẫn còn ngàn ngàn vạn vạn Long Khoa Đa, ngươi giết hết được sao."
Long Khoa Đa lớn lối nói.
Cuối cùng Long Khoa Đa lấy 270 đồng lấy được Tử Hà Thần Công tới tay. Ngao Bái đã sớm bị câu nói "Ngươi bị tiểu hoàng đế giết” dọa sợ kinh hồn táng đảm.
Sau lần thứ nhất đấu giá thuận lợi, tiếp theo bên trong bàn đấu xuất hiện đủ loại bảo vật, thần binh, áo giáp, bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiểu Lâm Tự, một ít võ học cấp cao mà bình thường khó mà thấy được một lần, khiến cho buổi đấu giá cực kỳ đa dạng.
"Đinh!"
Lại là một tiếng chuông thanh thúy vang lên, Mi Trúc từ tiếp nhận khay ngọc từ trong tay một vị thị nữ, trên khay ngọc có một cái bình thủy tinh trong suốt, trong bình thủy tinh là một loại chất lỏng không màu.
"Trong bình thủy tinh là một loại dược dịch, có thể làm cho tất cả sinh vật không phải nhân loại sinh ra trí tuệ cực cao. Nếu ngươi cho một con tuấn mã uống hết, con tuấn này sẽ có khả năng mở miệng nói chuyện. Nếu như ngươi để một con chó uống hết, con chó sẽ mở miệng nói chuyện. Đương nhiên nếu như ngươi là người, uống hết sẽ chết."
Mi Trúc chỉ vào dược dịch trong bình, cười tủm tỉm nói.
Biên dịch: Jo
25
0
6 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
