TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Thiếu Lâm Tự Phía Sau Đừng Có Đẩy

Sưu! Sưu!

Hai nhân ảnh trực tiếp từ lầu hai nhảy xuống, xuất hiện hai bên trái phải của Ngao Bái.

"Các ngươi là người phương nào?"

Ngao Bái nuốt một ngụm nước bọt, nhìn hai người đang phong tỏa hành động của mình. Kim Chung Tráo của mình đã luyện đến đệ lục trọng, tại Đại Thanh có thể nói là vô địch thiên hạ, thế nhưng hai người trước mặt này lại cho hắn cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.

"Bộ khoái Đại Minh Thần Hầu phủ, Thiết Thủ."

Thiết Thủ là một nam tử đầu trọc, dáng người khôi ngô, đặc biệt là cơ bắp hai cánh tay của hắn hở ra, tràn ngập lực lượng.

"Đệ nhất sát thủ Đại Minh hộ Long sơn trang, Đoạn Thiên Nhai." Sắc mặt Đoạn Thiên Nhai lạnh nhạt, lạnh lùng nhìn Ngao Bái.

Hai người nói xong, đột nhiên khí thế bộc phát. Rất rõ ràng hai người đã ăn ý đạt thành hiệp nghị, ai mạnh, người đó mang Ngao Bái đi.

"Hai vị có chút hiểu lầm rồi, ta chỉ là khinh bỉ Sùng Trinh hoàng đế, tuyệt đối không có ý xem thường Đại Minh triều của hai vị."

Ngao Bái bị kẹp ở giữa, chỉ cảm thấy ngực giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, ép hắn không thở nổi, chân khí trong cơ thể khó mà vận chuyển, cảm giác hít thở không thông.

Hắn sớm đã không còn khí thế không ai bì nổi lúc trước, so sánh cùng khí thế của đối phương, hắn chẳng là gì cả. Hắn không dám vọng động chút nào, trong nội tâm lại thầm mắng:

"Tại sao không có cao thủ Đại Thanh triều thế giới khác đến giúp hắn?"

Chưởng quỹ khách sạn núp ở phía sau thấy bầu không khí càng ngày càng khẩn trương, biết nếu không ra ngăn cản, chỉ sợ sẽ đánh nhau, hắn lập lức chạy như bay tới đó.

"Mấy vị đại gia bớt nóng giận, đừng động khí tại đây. Quốc sư đại nhân có phân phó, phàm là người động thủ trong thành Lạc Dương, tất cả đều cấm tham gia đấu giá hội."

Chưởng quỹ có lòng tốt khuyên bảo nói, trong lúc mơ hồ cũng có ý cảnh cáo, không thèm để ý ta, không sao. Chỉ là đừng tham gia đấu giá hội nữa mà thôi.

Mỗi giây mốt phút ở chỗ này đều được tính bằng hoàng kim, thu nhập nửa ngày ở đây còn nhiều hơn thu nhập ba năm trước của ta cộng lại. Vì tiền, hắn cũng không thèm đếm xỉa gì nữa.

Thiết Thủ cùng Đoạn Thiên Nhai nghe vậy không khỏi nhíu nhíu mày, thu hồi khí thế vào trong cơ thể.

"Ai nháo sự tại khách sạn?"

Nơi này có rối loạn, tự nhiên khiến cho Phiêu Kỵ doanh đang tuần tra ngoài đường chú ý tới. Lữ Bố trực tiếp mang theo một trăm thiết kỵ, bao vây toàn bộ khách sạn lại.

"Lữ Tướng quân, việc nhỏ, tiệm chúng ta đã giải quyết êm xuôi rồi."

Chưởng quỹ vội vàng chạy đến trước mặt Lữ Bố nói ra. Mặc dù ba người Thiết Thủ trâu bò, nhưng qua mấy ngày nữa cũng không còn chút quan hệ gì tới hắn.

Thế nhưng Lữ Bố không giống, nghe nói là mãnh tướng đứng thứ nhất trong hàng thủ hạ của quốc sư đại nhân, chức vụ Tả Tướng quân, là chức quan võ tướng cao nhất đương triều, chưởng quản Phiêu Kỵ doanh. Nếu hắn muốn hủy đi cửa hàng nhỏ này quả thực dễ như trở bàn tay.

"Ân."

Lữ Bố nhẹ gật đầu, quay người rời đi. Chu Dương đã phân phó cho hắn, chỉ cần không làm chết người, vậy thì tận lực không nên động thủ, vạn nhất chọc tới một cao thủ tuyệt thế giống như Độc Cô Cầu Bại, trừ phi hắn tiến vào trong phủ quốc sư, lấy hệ thống trấn áp. Bằng không, cho dù là Chu Dương cũng không gánh nổi.

"Các vị khách quan tiếp tục, khách sạn chúng ta miễn phí một bình rượu ngon cho mỗi bàn."

Chưởng quỹ liên tục nói xin lỗi, mà Ngao Bái không biết đã sớm chạy trốn phương nào rồi.

"Nghĩa phụ, không bắt giữ người dưới lầu kia sao?"

Đoạn Thiên Nhai tiến vào sương phòng, sắc mặt lạnh nhạt, nói lời xin lỗi với nam tử bá khí.

"Thiên Nhai, chuyện kế tiếp nghĩa phụ đã biết, hiện tại đấu giá hội quan trọng, chuyện khác sau đó lại nói."

Tất nhiên nam tử bá khí nghe được rất rõ ràng chuyện phát sinh bên dưới.

"Thần Hầu, nội thành cấm đánh nhau, ta không thể động thủ." Một gian sương khác, Thiết Thủ giải thích nói.

"Ân, vất vả cho ngươi."

Nam tử tên gọi Thần Hầu thản nhiên nói.

Mà ngay thời điểm Ngao Bái chạy ra khỏi khách sạn, nam tử lông mày thật dài ở cửa khách sạn đưa ngón áp út tay phải lên, nhẹ nhàng bắn ra một đạo ám kình vô hình, bất tri bất giác đã tiến vào trong cơ thể Ngao Bái.

"Khoảng cách tới đấu giá hội còn có hai canh giờ, hiện tại các vị có bảo vật trân quý gì muốn đưa vào đấu giá hội để bán đấu giá, mời đến trước Vạn Giới Lâu để đăng ký."

Lúc này, từng cái loa phóng thanh được trang bị ở khăp các ngõ ngách trong thành Lạc Dương đồng thời vang lên.

"Chúng ta căn cứ vào đồng chia bảo vật đấu giá làm tứ phẩm. Hạ phẩm bảo vật, lấy bốn thành phí đấu giá. Trung phẩm bảo vật, lấy ba thành. Thượng phẩm bảo vật, lấy hai thành. Cực phẩm bảo vật chỉ rút ra một thành."

"Bí tịch hoặc là sách y thuật, đan phương, một khi Vạn Giới Lâu đã có, bản thứ hai sẽ không có giá trị gì."

Trong thành Lạc Dương lập tức nghị luận ầm ĩ.

"Nói đùa cái gì vậy, chúng ta tới để đấu giá bảo vật, làm sao có thể bán bí tịch môn phái của mình đi được?"

Một bang chủ Mãnh Hổ Bang đến từ vị diện tiếu ngạo giang hồ cười nói với bang chủ Mãnh Hổ Bang của Ỷ Thiên Đồ Long ký.

"Đúng vậy a, nhưng mà ta có chút mắc tiểu, đi nhà xí một chút." Bang chủ Mãnh Hổ Bang đến từ vị diện Ỷ Thiên Đồ Long ký dối trá cười nói, trong nội tâm thầm mắng:

"Cho rằng lão tử ngốc sao, tùy tiện vào một khách sạn liền gặp được một tên bang chủ Mãnh Hổ Bang. Ai mà biết có tới bao nhiêu bang chủ Mãnh Hổ Bang, trước tiên cứ bán bí tịch đi lại nói, chờ lão tử đổi được một bản bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm, trở về sẽ phát đạt."

"Phương trượng, làm sao bây giờ?"

Tại một chỗ trong khách sạn, mấy tên hòa thượng đến từ vị diện Thiên Long Bát Bộ lo lắng nhìn phương trượng nhà mình. Bọn hắn vừa nhìn thấy mười mấy hòa thượng, võ học Thiếu lâm tự cơ hồ giống nhau như đúc, đều là bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiểu Lâm Tự, vấn đề chỉ là ai nhiều ai ít mà thôi.

Nếu nói môn phái nào khẩn trương nhất Thành Lạc Dương, đương nhiên phải là Thiểu Lâm Tự. Sau khi loa phát thanh vừa thông báo, trong thành Lạc Dương đã trông thấy hai mươi mấy hòa thượng đầu trọc chạy như điên về phía phủ quốc sư.

"A Di Đà Phật, chúng ta vẫn nên nắm chắc, mang bí tịch hối đoái thành đồng đi."

Sắc mặt Huyền Từ phương trượng vốn lạnh nhạt, nghe vậy cũng không khỏi biến sắc, liền vội vàng đứng lên, khinh công dưới chân vù vù xé gió, phi nước đại về phía phủ quốc sư.

Trước cửa phủ quốc sư, Chu Dương nhìn thấy hòa thượng từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn ập tới, sắc mặt khẽ biến. Mẹ nó, không phải là Thiểu Lâm Tự thế giới Xạ Điêu Anh Hùng Truyện tới tìm ta trả thù đấy chứ.

"Xin chào, vị thí chủ này, không biết nơi hối đoái đồng có phải ở chỗ này?"

Huyền Từ phương trượng không hổ là Tiên Thiên cảnh cao thủ, dẫn đầu trong đội ngũ, là tăng nhân Thiếu lâm tự đến nơi này đầu tiên.

"Tính danh: Huyền Từ phương trượng.

Thân phận: Thiên Long Bát Bộ, phương trượng Thiểu Lâm Tự."

"Đúng thế."

Chu Dương cũng hơi thở dài một hơi, không phải tới để trả thù thì tốt.

Huyền Từ phương trượng lấy ra một bản bí tịch, « Thiết Bố Sam » từ trong ống tay áo.

Khiến cho hai mươi mấy tăng nhân Thiếu lâm tự đằng sau trợn mắt nhìn. « Thiết Bố Sam » là bí tịch mà mỗi nhà Thiểu Lâm Tự bọn hắn đều có.

"Bí tịch này Vạn Giới Lâu chúng ta đã có."

Chu Dương ngượng ngùng nói.

Nghe vậy, mấy hòa thượng Thiểu Lâm Tự phía sau có chút hả hê. Thầm nghĩ không biết là hòa thượng Thiểu Lâm Tự của thế giới nào trâu bò như vậy, còn nhanh hơn cả tên hòa thượng Tiên Thiên cảnh này, không khỏi khen ngợi hắn một chút.

« Thiếu Lâm Kim Cương chỉ », Huyền Từ phương trượng lại lấy ra một bản bí tịch khác.

"Cái này cũng có."

« Thiếu Lâm Kim Cương chưởng ».

"Xin lỗi, cái này cũng vậy."

······

Theo Huyền Từ phương trượng lấy ra từng quyển từng quyển bí tịch, sắc mặt hai mươi mấy tăng nhân Thiếu lâm tự đằng sau càng ngày càng biến thành màu đen. Đây là Thiểu Lâm Tự nhà nào, vô sỉ như vậy, còn có lòng từ bi không?

Chẳng lẽ không chừa chút đường sống nào cho Thiểu Lâm Tự của bọn hắn?

Chẳng lẽ đã bán toàn bộ bí tịch Thiếu lâm tự rồi?

Hắn xứng đáng với Phật Tổ không?

···

« Nhiên Mộc đao pháp ».

"Nhiên Mộc đao pháp, cái này không có."

"Nhiên Mộc đao pháp, võ học cấp cao, một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiểu Lâm Tự, giá trị: 230 đồng."

Huyền Từ phương trượng cùng đội ngũ tăng nhân Thiếu lâm tự ở hậu phương rốt cục thở ra một hơi. Người xuất gia vẫn là có lòng từ bi.

···

« Nhất Vĩ Độ Giang ».

"Cái này cũng không có."

"Nhất Vĩ Độ Giang, đỉnh cấp võ học, nghe đồn khinh công đỉnh cấp Đạt Ma tổ sư sáng tạo, giá trị: 800 đồng.

Vẻ mặt Huyền từ phương trượng vui mừng, đội ngũ tăng nhân Thiếu lâm tự ở hậu phương, sắc mặt lần nữa biến thành màu đen.

······

« Đạt Ma kiếm pháp ».

"Đạt Ma kiếm pháp, võ học cấp cao, nghe đồn là kiếm pháp Đạt Ma tổ sư sáng tạo, giá trị 350 đồng."

Trên mặt Huyền từ phương trượng đã khôi phục vẻ lạnh nhạt, cảm giác hậu phương có vô số ánh mắt âm hàn truyền tới sau lưng, nội tâm Huyền Từ phương trượng hơi bối rối nói:

" Bán nốt một bản này là kết thúc."

···

« Bồ Đề Tâm pháp »

"Bồ Đề Tâm pháp, võ học cấp cao, một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiểu Lâm Tự, giá trị 400 đồng."

"Leng keng, chúc mừng ký chủ tụ tập đầy đủ bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiểu Lâm Tự, ban thưởng một ngàn đồng."

Chu Dương nghe vậy mặt mũi tràn đầy vui vẻ, lại còn có dạng thu hoạch này.

Huyền từ phương trượng lấy mấy bí tịch chưa mất đi hiệu lực ra để giao dịch, trên mặt lộ vẻ an nhiên rời đi để lại một đám hòa thượng ở đằng sau trợn mắt há mồm nhìn theo .

Nhìn trong đội ngũ xếp hàng có gần một nửa là tăng nhân Thiếu lâm tự, vì để đẩy nhanh tốc độ, Chu Dương mở miệng nói:

"Nếu như trong đội ngũ còn có ai muốn giao dịch bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiểu Lâm Tự thì không cần xếp hàng nữa, Vạn Giới Lâu chúng ta đã thu thập đủ toàn bộ."

Hai mươi mấy tăng nhân Thiếu lâm tự trong đội ngũ hậu phương: "······".

Biên Dịch: Jo

21

0

6 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.