Chương 27
Người Đắc Tội Người
Hai ngày rất nhanh đã đi qua. Trong hai ngày này, ngoại trừ mấy nhân sĩ võ lâm phổ thông dùng bí tịch của mình đổi một chút hoàng kim, cũng không có khách nhân nào đặc biệt.
Chu Dương cũng vui vẻ nhẹ nhõm, hai ngày này hắn cùng Bulma toàn lực chuẩn bị đấu giá hội, bởi vì đấu giá hội sẽ kéo dài trong hai ngày. Chu Dương nhất định phải chuẩn bị đồ ăn cùng nơi dừng chân cho những người này, đương nhiên đây cũng là một cơ hội kiếm tiền tuyệt hảo.
Khu vực ăn uống cấp thấp, phần lớn là một ít quà vặt trên đường đi của thành Lạc Dương, mỗi người mười lượng bạch ngân. Khu vực ăn uống trung cấp, mỗi người một lượng hoàng kim, là một ít cơm canh phổ thông Bulma chế biến tại Ngọc Rồng Địa Cầu. Khu vực ăn uống cao cấp, mỗi người một trăm lạng vàng, là đồ ăn yến hội cao cấp tại thế giới Ngọc Rồng.
Giá cả nhà ở còn mắc hơn nữa.
······
Bầu trời trong xanh, mấy đóa mây trắng phía chân trời ung dung phiêu động theo gió.
Trong đại điện phủ Quốc sư.
"Tào Mạnh Đức, Tuần Công Đạt nghe mệnh lệnh, hai người các ngươi thống soái Tây Viên Bát Hiệu Úy, lập tức tiếp quản tất cả đường đi cùng phòng trống của thành Lạc Dương. Từ giờ trở đi thành Lạc Dương cấm chỉ tranh đấu, phàm là kẻ trái lệnh, giết chết không tha."
Trong đại điện, Chu Dương lướt qua văn võ bá quan trong điện Phiêu Kỵ doanh một chút, cao giọng nói.
Đấu giá hội tám giờ mở ra, hai giờ chiều chính thức khai mạc.
Những khách hàng này phần lớn là cao thủ võ lâm, trong lịch sử từng có mâu thuẫn, rất dễ dàng nổi lên tranh đấu. Chu Dương nhất định phải cam đoan sinh mệnh của những người này an toàn, bằng không thì Vạn Giới Lâu mất đi uy tín, về sau ai có bảo bối còn dám tới Vạn Giới Lâu tiến hành giao dịch nữa.
Tào Tháo một thân áo giáp màu đen, Tuân Du một thân áo bào văn sĩ nhanh chân ra khỏi hàng:
"Dạ."
"Lữ Phụng Tiên nghe mệnh lệnh, ngươi thống soái đệ nhất doanh Phiêu Kỵ doanh, phụ trách dò xét tại thành đông."
"Tôn Văn Đài nghe mệnh lệnh, ngươi thống soái đệ nhị doanh Phiêu Kỵ doanh, phụ trách dò xét tại thành nam."
"Lưu Huyền Đức nghe mệnh lệnh, ngươi thống soái đệ tam doanh Phiêu Kỵ doanh, phụ trách dò xét tại thành tây."
"Hạ Hầu Uyên nghe mệnh lệnh, ngươi thống soái đệ tứ doanh Phiêu Kỵ doanh, phụ trách dò xét tại thành bắc."
"Cổ Văn Hòa nghe mệnh lệnh, ngươi thống soái đệ ngũ doanh Phiêu Kỵ doanh tọa trấn trong thành, tùy thời chờ lệnh."
Một đám văn võ bá quan sau khi nhận được mệnh lệnh liền bước nhanh rời đi.
"Tử Trọng, lần đấu giá hội này cho ngươi chủ trì, không biết có được không?"
Chu Dương quay đầu nhìn về phía Mi Trúc sắc mặt có chút câu nệ.
"Tử trọng nhất định cố hết sức."
Giọng điệu Mi Trúc khẽ run nói, hắn đã nghe nói buổi đấu giá này có nhân vật đến từ ba ngàn thế giới, tới nơi này tiến hành giao dịch, mà hắn là người chủ trì cuộc bán đấu giá này, đây chính là sự tình lưu truyền thiên cổ.
Vả lại nhân vật được lựa chọn không phải chỉ có một mình hắn, Chân thị tỷ muội Chân Khương là đối thủ lớn nhất của hắn. Chân gia vẫn muốn thoát ly thương nghiệp thế gia, vị huynh trưởng thứ hai cũng được cử đi Hiếu Liêm làm quan, không tham dự sinh ý gia tộc, sau khi cha nàng sinh bệnh, một nữ tử như Chân Khương đã mạnh mẽ chống đỡ cả Chân gia, không thể khinh thường.
Hai tỷ muội Chân Khương ở bên cạnh, đôi mắt hơi chút ảm đạm.
Chu Dương không nói gì, dù sao hai nàng cũng là nữ tử. Mặc dù chấp chưởng thương nghiệp Chân gia, nhưng mà phần lớn đều ẩn phía sau màn, bây giờ trước mắt bao người, hành động sẽ khó tránh khỏi có chút câu nệ, cũng không thích hợp, chỉ có thể điều động nhân thủ ở hậu trường.
Mặt trời lên cao tỏa ra hơi nóng, toàn bộ thành Lạc Dương người người nhốn nháo, dần dần náo nhiệt lên.
Nhạc Bất Quần theo dòng người đông đúc đi tới một tòa phủ đệ cực đại nguy nga tráng lệ.
Đứng sau đám người, Nhạc Bất Quần ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là chữ lớn mạ vàng bên trên cửa phủ.
"Vạn Giới Lâu!"
Hô!
Sau khi thở ra một ngụm trọc khí, Nhạc Bất Quần quay đầu đi về hướng khách sạn. Trên đường đi có từng đội từng đội thiết kỵ võ trang đầy đủ, trong tay cầm trường thương, mặt không đổi sắc đi đi lại lại tuần tra, lộ ra khí tức sát phạt. Từ một nơi bí mật gần đó, Nhạc Bất Quần còn phát hiện một số cường cung kình nỏ, tản ra quang mang rét lạnh.
"Trước nghỉ ngơi một chút."
Trên mặt Nhạc Bất Quần mang theo mỏi mệt, đầu tiên là vụng trộm đi"Lâm thị tiêu cục" một chuyến, thời gian còn lại liên tiếp vây quét ba khu thổ phỉ, rất là mỏi mệt.
Trực tiếp tìm một khách sạn, tìm một nơi hẻo lánh dưới lầu ngồi xuống. Những sương phòng trên lầu kia, hắn vừa mới hỏi thăm một chút, giá cả mỗi sương phòng lên đến một trăm lượng hoàng kim.
Bạc hắn không quan tâm, thế nhưng hoàng kim là có thể hối đoái thành đồng, một lượng hoàng kim hắn cũng không nỡ lãng phí.
"Sinh ý Khách sạn này thật đúng là tốt, ngay cả sương phòng cũng đã đầy, chẳng qua hương vị đồ ăn cũng thật không tồi." Nhạc Bất Quần trông thấy liên tiếp mấy đoàn người, sau khi hỏi thăm sương phòng không có kết quả, chỉ có thể ngồi dưới lầu giống như hắn.
Lượng cơm ăn của người luyện võ rất lớn, lại thêm hương vị rất không tệ, Nhạc Bất Quần này chỉ trong chốc lát đã ăn hết phần đồ ăn cho ba người.
Nhạc Bất Quần quay sang tiểu nhị bưng bê thức ăn lên cho hắn, hỏi:
"Xin hỏi buổi đấu giá này chừng nào thì bắt đầu?"
Mặc dù hệ thống nói cho bọn hắn thời gian tham gia, nhưng cụ thể chừng nào thì bắt đầu thì hắn cũng không rõ.
Trong lòng tiểu nhị căng thẳng, những người có thể tham gia đấu giá hội đều vô cùng giàu có. Chỉ sợ người trước mắt này không phải là người Đại Hán triều, mà đến từ một thế giới khác, "Vị đại gia này, đấu giá hội Vạn Giới Lâu sẽ khai mạc sau ba canh giờ nữa."
"Hóa ra còn có ba canh giờ, chờ một chút, đây là khen thưởng cho ngươi."
Nhạc Bất Quần ném cho tiểu nhị một thỏi bạc chừng ba bốn lượng, hắn đạt được không ít vàng bạc trong sơn trại thổ phỉ.
"Đa tạ vị gia này, nếu không có việc gì nữa, tiểu nhân cáo từ." Điếm tiểu nhị tiếp nhận bạc, hắn phát hiện mình không biết loại kim loại này, trong lòng âm thầm suy nghĩ, nói không chừng là tiền tài của thế giới khác. Cho dù không đáng tiền hắn cũng có thể khoe khoang với những người khác.
"Ngươi bận thì cứ đi đi!"
Tiểu nhị đi không bao lâu, Nhạc Bất Quần chỉ nghe thấy một thanh âm tức giận vang lên trong khách sạn.
"Cái gì, đã hết sương phòng, nói đùa gì vậy, chẳng lẽ đệ nhất dũng sĩ Mãn Châu ta phải ngồi ăn cơm cùng một chỗ với những con người cấp thấp kia?"
"Vị đại gia này, quả thật đã hết sương phòng, nếu không ngươi chờ một chút, ta đoán có một số đại gia hẳn là sắp ăn xong rồi." Nhìn đại hán hung tợn thắt bím tóc, trán để trọc trước mặt, sắc mặt tiểu nhị kinh sợ nói. Trong nội tâm lại thầm nghĩ, đây là đồ nhà quê từ nơi nào tới, sao tạo hình tại khó nhìn như vậy?
"Hừ, hạn ngươi trong thời gian một chén trà, tìm được một gian phòng khác cho ta, nếu không bắt ngươi hỏi tội."
Trên mặt nam tử hung ác lộ vẻ chán ghét nói, nếu không phải đây là địa bàn Tiên gia, hắn đã hạ gục tất cả những người Hán ngồi ở đây.
Hắn thân là thừa tướng Thái tử Thái Bảo, dưới một người trên vạn người, kẻ nào dám để cho hắn phải chờ cơm, ngay cả tiểu hoàng đế cũng không được.
Tiểu nhị rất là khó xử, có thể vào phòng đều là đại nhân vật đến từ các thế giới, một bữa cơm chính là một trăm lạng vàng, đồ nhà quê này thật đúng là có thể gây ra chuyện.
"Ngươi chờ một chút, ta đi xin phép chưởng quỹ."
Tiểu nhị không dám làm chủ, bước nhanh chân ra sau đài.
"Ngươi là Ngao Bái?"
Trong một sươngphòng có một nam tử mặc kim sắc long bào đi ra, sắc mặt hơi trắng bệch, đằng sau có bốn Cẩm Y Vệ sắc mặt lạnh lùng đi theo, ánh mắt lạnh như băng nhìn đại hán hung ác phách lối đang nổi giận.
"Không sai, ta chính là Ngao Bái, ngươi là người phương nào?" Ngao Bái có chút kỳ quái, long bào người trước mắt mặc, làm sao lại giống tiền triều như vậy?
Chẳng lẽ là một hoàng đế thế giới khác?
"Ta là Chu Do Kiểm."
Sùng Trinh hoàng đế nghiến răng nghiến lợi nói, Ngao Bái trên chiến trường một mực công kích về phía trước, không biết đã đánh giết bao nhiêu minh tướng của hắn.
"Ha ha ha ······ ta tưởng là ai đây, hóa ra là Sùng Trinh hoàng đế. Mặc dù khả năng chúng ta không phải người của một thế giới, nhưng mà ta vẫn muốn nói cho ngươi một tin tức tốt, giang sơn Đại Minh triều của Chu thị ngươi đã bị người Mãn tộc cao quý chúng ta lấy được."
Ngao Bái cười nhạo nói, căn bản không sợ Sùng Trinh hoàng đế biết. Sau khi Viên Sùng Hoán chết, thanh danh của hắn mới bắt đầu nổi lên. Sùng Trinh hoàng đế đã nghe nói qua danh hào đệ nhất dũng sĩ Mãn Châu của hắn chứng tỏ Viên Sùng Hoán đã chết, Đại Minh triều không còn người nào là đối thủ của thiết kỵ Đại Thanh nữa, chỉ có thể vùng vẫy giãy chết mà thôi.
Nhạc Bất Quần ăn cơm ở một bên hơi biến sắc, chẳng lẽ Đại Minh triều của bọn hắn, sau này sẽ bị loại chủng tộc mặc trang phục kỳ quái này tiêu diệt sao?
"Thiết Thủ, ngươi bắt đại hán phía dưới mang lên đây."
Bên trong sương phòng, một nam tử có một nhúm râu ria, tóc trắng bệch chau mày nói.
"Thiên Nhai, tóm tên đại hán bên dưới kia lên đây."
Trong một sương phòng khác, một nam tử bá khí mặc cẩm y kimsắc, nói với nam nhân vẻ mặt sắc lạnh đang đứng bên cạnh.
Đồng thời ngoài khách sạn, một nam tử lông mày rất dài nghe thấy vậy, lông mày không khỏi chớp chớp, cất bước đi về phía khách sạn.
Biên Dịch: Jo
21
1
6 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
