Chương 23
Yến Hội
Những võ tướng dưới đài kia, từng người đều mang bộ mặt ngưng trọng nhìn Lữ Bố trên đài. Bọn hắn tự hỏi mình, hẳn là không có người nào có thể dễ dàng làm được như thế.
Trên đài cao, Lữ Bố cầm lấy Phương Thiên Họa Kích đã chuẩn bị từ sớm, đột nhiên một cỗ khí thế bén nhọn từ trên người hắn bộc phát ra.
Ông! Ông! ······
Kích phong lăng lệ giống như từng đạo lưu quang bay múa giữa không trung, thân ảnh Lữ Bố trên đài cao trái lùi phải tiến, vững như bàn thạch, một thanh lợi khí giết người ở trong tay của hắn thoạt nhìn lại có tính nghệ thuật.
"Phách Vương Kích Pháp, Quỷ Thần Vũ!"
Kình lực toàn thân Lữ Bố quán thâu vào hai tay, gân xanh hai tay nổi lên, sắc mặt hắn đỏ chót, nghiêm nghị quát.
Lúc này Phương Thiên Họa Kích trong tay Lữ Bố hóa thành quang ảnh đầy trời, phảng phất hắn cầm không phải là một thanh Phương Thiên Họa Kích, mà là hơn mười thanh. Mỗi chiêu kích pháp đều ẩn chứa hơn mười loại chiêu thức biến hóa.
"Lạch cạch!"
Chỉ nghe một tiếng vang giòn bất ngờ xuất hiện, đám người đã trông thấy Phương Thiên Họa Kích trong tay Lữ Bố bị cắt thành hai đoạn, một thanh Phương Thiên Họa Kích được chế tạo từ tinh thiết, vậy mà không thể thừa nhận được kình lực cuồng bạo này, mạnh mẽ bị bẻ gãy.
Tất cả mọi người đều biến sắc, hiển nhiên là bị lực lượng cuồng bạo ẩn chứa trong thân thể không tính là hùng tráng kia của Lữ Bố làm cho chấn kinh.
"Tốt!"
Bất quá cảm giác chấn kinh này chỉ là trong nháy mắt, sau đó tất cả mọi người đều hưng phấn la lớn.
"Kế tiếp xin mời Tịnh Châu Mục Giả Hủ Cổ đại nhân, đọc diễn cảm một bài thi phú cho mọi người nghe."
Sau khi Lữ Bố xuống đài, Tiểu Quế Tử dần dần thích ứng với nhịp điệu dẫn chương trình.
Giả Hủ dưới đài đành phải kiên trì đi lên, đọc một bài phú văn phi thường hiếm thấy, văn từ duyên dáng, nhằm trúng vào những văn thần kia khiến bọn hắn nhao nhao lớn tiếng khen hay.
"Kế tiếp cho mời Oolong đại nhân lên đài biểu diễn biến thân thuật cho mọi người xem."
Oolong cũng không thẹn thùng, hơn nữa dưới cái nhìn soi mói của một đám nữ nhi xinh đẹp, hắn càng là mặt mày hớn hở, nước bọt chảy ròng, xuất ra tất cả vốn liếng biến thành một soái ca cao to khiến cho đám người sợ hãi.
Từng người nối tiếp nhau lên đài biểu diễn tiết mục, cuối cùng ngay cả Bulma cũng đi lên hát một ca khúc dễ nghe.
"Còn có ai không?"
Tiểu Quế Tử cảm giác hôm nay chính là một ngày đặc sắc nhất của mình từ khi sinh ra đến nay. Loại cảm giác vạn người chú mục này thực sự quá sung sướng.
"Ta tới."
Theo một tiếng hừ nhẹ, Lữ Khê Linh mặc một thân áo xanh lục chạy lên trên đài cao, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt một thanh Phương Thiên Họa Kích vũ động. Mặc dù không xuất thần nhập hóa như Lữ Bố, nhưng cũng rất ra dáng, hơn nữa còn có một phen tư vị khác.
Lữ Khỉ Linh vừa mới xuống đài, vậy mà lại có một thiếu nữ mặc một bộ bạch y kinh diễm, ôm một vòng cổ cầm nhấc chân đi lên đài.
Đàn tấu một khúc, Chu Dương không hiểu âm luật, nhưng khi nghe từ khúc này hắn cảm giác được mười phần ưu mỹ dễ nghe.
Sau khi hai thiếu nữ thay nhau lên đài, một số thiếu niên rốt cục cũng không nhịn được đi lên, trong đó có con trai của Tào Tháo là Tào Ngang vậy mà đọc một thiên quan sư đối với Lữ Khê Linh, khiến cho mắt phượng của nàng nhìn chằm chằm.
"Quốc sư đại nhân, không bằng hai người chúng ta luận bàn một phen."
Không biết từ lúc nào, Lữ Bố lần nữa đi lên đài cao, trịnh trọng nói với Chu Dương vẫn một mực ở phía dưới xem trò vui.
"Được."
Chu Dương hơi sững sờ, trông thấy ý chí chiến đấu dày đặc trong mắt Lữ Bố, cũng không cự tuyệt.
Hắn thả người nhảy lên, Chu Dương tựa như một con chim yến mang theo vẻ tiêu sái phiêu dật bay vọt lên trên đài cao.
"Chu Dương cố lên!"
Bulma một mặt hoa si, ở phía dưới hưng phấn hô lớn, dẫn tới những quan viên ở chung quanh nhao nhao ghé mắt lại nói thầm, tiên nữ tiên giới đúng là buông thả.
Chu Dương vừa mới đáp xuống, hai mắt Lữ Bố trong nháy mắt trở nên sắc bén. Chỉ thấy hắn bước một chân lên mặt đất, thân hình mượn lực phóng về phía Chu Dương, năm ngón tay nắm chắc thành quyền, mang theo âm thanh xé gió đánh tới Chu Dương.
Đối mặt quyền phong của Lữ Bố, Chu Dương không chỉ không lui bước, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người đột nhiên bước về phía trước một bước, thân thể hơi nghiêng, tay phải nhanh chóng đưa ra, đập lên trên nắm tay của Lữ Bố, lòng bàn tay bỗng nhiên vỗ một cái, vậy mà khiến cho nắm đấm của Lữ Bố bay lên.
Nắm đấm vừa bị đẩy ra, thân hình Lữ Bố lại chuyển dời, thuận thế tránh né chưởng phong của Chu Dương đang đánh tới, bàn tay nắm chặt, đột nhiên điên cuồng đấm về phía toàn thân Chu Dương, quyền ảnh trùng trùng điệp điệp, một quyền nối tiếp một quyền. Thanh thế như vậy khiến cho người ta âm thầm líu lưỡi.
Chu Dương di chuyển nhẹ nhàng, thân ảnh mờ ảo dưới công kích như bão táp mưa sa này, hắn lại giống như một chiếc thuyền con, mặc kệ hắn sóng lớn ngập trời vẫn không bị lật đổ.
Hai người ngươi tới ta đi, đánh cực kì phấn khích.
"Rống!"
Ngay tại thời điểm Chu Dương cùng Lữ Bố đại chiến say sưa, Songoku đã ăn no kia trong lúc lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy một vòng trăng tròn trên bầu trời.
Trong hoa viên chợt vang lên một tiếng gầm gừ kinh thiên động địa, bên trong tiếng gào thét ẩn chứa vô tận bạo ngược, tràn đầy sát ý nồng đậm. Dưới tiếng gào thét kia, cảm giác như toàn bộ thành Lạc Dương đều run lên nhè nhẹ, vô số chuột bọ đều run lẩy bẩy, nhanh chóng chạy ra ngoài thành.
"Màn biểu diễn này thật đúng là đặc sắc ······"
Dưới thân ảnh kinh khủng này, một tên quan viên chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, trông thấy Songoku lớn lên mấy trượng, cười khan nói.
"Như Lai Thần Chưởng, thức thứ nhất, Phật Đăng Xuất Hiện!"
Chu Dương nghe tiếng gào thét, sắc mặt lập tức đại biến, trong nháy mắt thoát ly chiến đấu với Lữ Bố, thả người rời khỏi đài cao, chạy như bay về phía Songoku. Chân khí trong cơ thể hắn tuôn ra, điên cuồng huy động hữu chưởng, chân khí bàng bạc trực tiếp hóa thành một cự chưởng cao mấy thước, xé rách không khí, một chưởng là chụp về cái đuôi của Songoku còn chưa hoàn toàn bành chướng.
Dưới lòng bàn tay khổng lồ, núi đá sụp đổ, cuồng phong nổi lên, tiếng phanh phanh vang lên không ngừng, trong nháy mắt mặt đất bị chấn thành bụi phấn, một chưởng ấn to lớn xuất hiện trước mặt mọi người.
Chu Dương vội vàng nhìn vào bên trong chưởng ấn, phát hiện Songoku đã biến thành hình người, hắn không khỏi thở ra một hơi.
"Tốt, biểu diễn kết thúc."
Sắc mặt Chu Dương có chút tái nhợt nói, một chưởng này đã tiêu hao tám chín phần mười chân khí của hắn. Vừa rồi thực sự quá nguy hiểm, nếu như để Songoku hoàn toàn biến lớn, sợ rằng toàn bộ Hán Mạt Tam Quốc sẽ bị hắn hủy diệt, lần sau không thể lơ là như vậy nữa.
Tất cả quan viên mang theo vẻ sùng bái, cuồng nhiệt, e ngại nhìn Chu Dương. Trước đó bọn hắn chỉ e ngại Chu Dương thần bí, bây giờ đã chuyển thành sùng bái lực lượng đáng sợ, hoàn toàn coi hắn là thần tiên hạ phàm. Quan viên lòng từng mang ác ý, không khỏi thầm kêu may mắn không xuất thủ.
Chu Dương biết hiệu quả hiện tại đã hoàn toàn vượt qua dự tính của hắn. Về sau địa vị của hắn cũng kém hoàng đế chút nào.
Yến hội kéo dài đến nửa đêm, tất cả mọi người uống đến mức ngã trái ngã phải, bụng phình ra. Người hầu của từng nhà phải thận trọng cõng từng người hồi phủ, chỉ sợ phần bụng của bọn hắn sẽ nổ tung. Chu Dương cũng an bài cho ba người Goku Bulma Oolong nghỉ ngơi tại phủ quốc sư.
Những người tham gia yến hội, mỗi khi nhớ lại lần này đều cảm giác đây là một yến hội đặc sắc nhất bên trong nhân sinh của mình, ở nơi đó bọn hắn được ăn đồ ăn ngon nhất trên đời, uống rượu thơm nhất, biểu diễn đặc sắc nhất.
Biên dịch: Jo
23
2
6 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
