TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Hoàng Đế Tư Kho

Từng tin chiến thắng liên tiếp báo về, đại thần trong điện từng người đều vui mừng hớn hở.

Chu Dương ở một bên cũng yên lòng.

Rất nhanh đám đại thần trong điện nô nức tấp nập tích cực hiến kế, mạnh mẽ lên án Đổng Trác tội ác ngập trời, bốn đại công thần bình loạn, Chu Dương, Lữ Bố, Tào Tháo, Tuân Du, đều được phong hầu, còn là cái gì hầu Chu Dương căn bản cũng không có lòng dạ quan tâm.

"Bệ hạ có thể bãi triều."

Nhìn mặt trời cũng sắp xuống núi, Chu Dương nói với tiểu hoàng đế một mặt hưng phấn đỏ bừng, hắn không có sức lực nói những lời vô nghĩa cùng những đại thần này.

"Bãi triều!"

Tiểu hoàng đế nói với tiểu thái giám trực bên cạnh, dưới âm thanh bén nhọn the thé, đám đại thần nhao nhao xúm lại gần Chu Dương.

Trông thấy đám quần thần này xúm lại, mặt lộ vẻ nịnh nọt, Chu Dương vội vàng xoay người rời đi, chỉ để lại một đám đại thần hai mặt nhìn nhau. Chẳng qua rất nhanh có một số đại thần đã đi lấy lòng ba người Lữ Bố.

Giáo huấn đau đớn thê thảm của Đổng Trác để bọn hắn biết được rằng, trong tay ai có binh người đó là lão đại.

Ra khỏi hoàng cung, Chu Dương trực tiếp gọi tiểu thái giám kia, để hắn dẫn đi phủ đệ tiểu hoàng đế ban thưởng.

"Quốc sư đại nhân, đây chính là phủ đệ của ngài."

Tiểu thái giám chỉ vào một tòa hào trạch nói ra.

Trông thấy tòa phủ đệ trọn vẹn chiếm cứ hơn phân nửa đường đi, trước cửa có tám con sư tử đá màu vàng kim cao chừng một trượng, mỗi con sư tử đá đều có một đại hán khôi ngô đứng canh. Chu Dương chỉ cảm thấy mình đã biến thân thành thổ hào. Tại thế giới hiện đại cũng phải cần đến vài tỷ tệ mới được như thế này.

"Tham kiến quốc sư đại nhân!"

Tiến vào phủ đệ lại có mười mấy nha hoàn diễm lệ nhao nhao nhẹ nhàng cúi đầu với Chu Dương.

"Xã hội phong kiến thật mẹ - nó - tốt!"

Chu Dương cảm thán một câu, miễn lễ cho đám người đứng dậy, sau đó đi vào trong phủ. Trên đường đi đình đài lầu các san sát nối tiếp nhau, suối nước róc rách giao thoa tung hoành, rừng rậm non bộ khắp nơi đều có thể thấy được, tựa như một chỗ thế ngoại đào nguyên.

"Đúng rồi, ngươi tên là gì?"

Chu Dương quay đầu nhìn về phía tiểu thái giám mặt mũi tràn đầy hưng phấn, tiểu thái giám này thoạt nhìn ước chừng mười ba mười bốn tuổi, chim nhỏ đã bị cắt, đây chính là điểm bi ai a.

"Tiểu nhân là Tiểu Quế Tử."

Tiểu Quế Tử có chút kích động nói.

Tiểu Quế Tử? Đây chính là đại danh hào của Vi tước gia.

"Đúng rồi, về sau ngươi chính là quản gia tòa phủ đệ này."

Chu Dương nghĩ một lát nói ra, đây cũng là nhân vật thứ hai hắn quen tại Hán Mạt Tam Quốc.

"Tạ quốc sư đại nhân, Tiểu Quế Tử nhất định sẽ tận tâm tận lực."

Tiểu Quế Tử sửng sốt một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, quỳ xuống cuống quít dập đầu.

Chu Dương khoát tay áo, để Tiểu Quế Tử đứng dậy.

"Quốc sư đại nhân, Tả Tướng quân Lữ đại nhân, Tịnh Châu Mục Cổ đại nhân, Chấp Kim Ngô Tào đại nhân, còn có Tuần đại nhân, đến đây xin bái kiến quốc sư đại nhân."

Đột nhiên có một người hầu chạy tới bẩm báo với.

Chu Dương gật đầu nói:

"Ân, ta lập tức đi gặp bọn họ."

Năm người dưới một phen trò chuyện sâu sắc, Lữ Bố cùng Giả Hủ hung hăng biểu hiện trung tâm, Tào Tháo cùng Tuân Du cho ra thái độ mịt mờ.

Bốn người đều là một bước lên trời, chức quan nhỏ nhất chính là Thị Lang Tuân Du, là một chức quan nhị phẩm. Từ một khắc Chu Dương phong chức quan cho bọn hắn, chỉ cần bọn hắn không muốn từ bỏ chức quan hiện tại thì sẽ nhất định đứng chung một chỗ cùng Chu Dương, thành một hệ quan viên của quốc sư.

Tiễn bốn người rời đi, Chu Dương dưới sự phục thị của bốn thị nữ xinh đẹp, mạnh mẽ ** một phen, cho đến lúc mặt trời ngày thứ hai lên cao, dưới sự phục thị cẩn thận của bốn thị nữ mới chịu rời giường.

Được hai thị nữ xinh đẹp phục vụ, Chu Dương có một bữa điểm tâm ngon lành.

Sau khi ăn xong, Chu Dương liền cùng Tiểu Quế Tử tiến thẳng về tư kho của hoàng đế. Đây chính là địa phương mà các đời hoàng đế cất giữ bảo bối, bởi vì Lưu Biện không biết Chu Dương thích gì, cho nên trực tiếp truyền thánh chỉ để Chu Dương tới tư kho tự do lựa chọn, đương nhiên Chu Dương sẽ không khách khí.

Ven đường hắn gặp được không ít người, những người kia thấy Chu Dương đã lộ ra dáng vẻ thân thiết nịnh nọt, để Chu Dương có chút không được tự nhiên, tùy ý ứng phó một chút rồi tranh thủ rời đi.

Tư kho của hoàng đế nằm tại cấm địa hoàng cung, có trọng binh canh gác, cho dù trong lúc Đổng Trác cầm quyền cũng không thể tuỳ tiện kê biên tài sản tư kho của hoàng đế.

Tại cổng tư kho của hoàng đế có thị vệ canh chừng. Sau khi Chu Dương xuất ra thánh chỉ liền mở cửa để hắn tiến vào.

Ước chừng qua nửa canh giờ, thủ vệ canh giữ bảo khố đã trông thấy bên hông Chu Dương treo một thanh ngân sắc bảo kiếm đi ra ngoài, mặt lập tức lộ vẻ khâm phục.

Những thủ vệ này quanh năm thủ hộ bảo khố, tất nhiên biết được mỗi một kiện vật phẩm ở bên trong đều có giá trị liên thành, bọn hắn lập tức bị đức độ của quốc sư trấn trụ thu phục.

Thế nhưng bọn hắn lại không phát hiện, ánh mắt của Chu Dương hệt như lúc hắn từ Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm Tự đi ra ngoài, chạy như bay, nhanh nhanh rời khỏi hoàng cung.

"Trở về."

Trở lại quốc sư phủ, Chu Dương niệm một tiếng trở về, khi hắn lấy lại tinh thần thì đã trở lại gian phòng hiện đại.

"Hủy bỏ liên kết với Vạn Giới Lâu!"

Sau khi thu hết võ công bí tịch vào hệ thống không gian, Chu Dương nói với hệ thống. Theo hàng hoá càng ngày càng nhiều, căn phòng này đã không thích hợp liên kết với Vạn Giới Lâu nữa. Huống chi hiện tại Chu Dương đã là thổ hào phú khả địch quốc, căn bản không cần ở lại trong căn phòng hơn hai mươi mét vuông này.

"Mua nhà!"

Chu Dương nhẹ nhàng phun ra hai chữ, mua nhà vẫn là việc mà từ trước đến nay hắn cần phải làm.

Từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, Chu Dương rất hâm mộ những hài đồng có gia đình hoàn mỹ kia. Từ một khắc ra khỏi cô nhi viện, Chu Dương đã quyết nhất định phải mua một ngôi nhà riêng cho mình.

Thế nhưng giá phòng trong thành quá đắt, mỗi một tháng không ăn không uống hắn cũng không mua nổi một mét vuông.

Bất quá, hiện tại tiền tài đối với Chu Dương mà nói đã là chuyện cực kì dễ dàng. Hắn lấy được mấy trăm rương hoàng kim châu báu từ tư kho của hoàng đế Đông Hán, mặc dù Chu Dương chỉ có thể sử dụng một phần mười những hoàng kim châu báu này. Nhưng một phần mười này tuyệt đối là một con số kinh khủng.

Sau khi cân nhắc kĩ càng, Chu Dương bắt đầu đi tìm phòng. Chu Dương đã chướng mắt phòng ở bình thường, chủ yếu nhất là vấn đề bảo an, trên website một công ty, Chu Dương thấy có một chỗ cư xá cao cấp vừa mới xây xong, địa lý hẻo lánh, mà phong cảnh lại tươi đẹp, phi thường thích hợp với hắn.

Chu Dương dùng hệ thống trực tiếp hối đoái bộ phận hoàng kim châu báu thành tệ.

Tất cả đổi được mười ức tệ. Tiếp tục hao tốn mười đồng để hợp pháp hóa nguồn tiền này, không cần lo lắng quốc gia tra xét.

Sau khi chọn xong phòng, Chu Dương đi ra cửa, bắt một chiếc xe taxi tiến thẳng đến "Phi phàm tập đoàn".

Biên dịch: Jo

54

1

6 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.