TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Bình Định Quân Tây Lương

Chết?

Làm sao có thể giết người?

Để Chu Dương giết gà còn tạm được, giết người chỉ có ở trong mơ mà thôi.

Đổng Trác cùng Lý Nho mặc dù bị đá ngã xuống đất, miệng phun máu tươi, nhưng Chu Dương chỉ dùng không đến một phần mười khí lực, chấn thương ngũ tạng lục phủ của bọn hắn, nhiều nhất chỉ tĩnh dưỡng một đoạn thời gian là có thể khôi phục.

Bất quá đám đại thần trong đại điện chỉ sợ sẽ không cho bọn hắn cơ hội đi nghỉ ngơi.

Liên tiếp hai cước đá bay Đổng Trác cùng Lý Nho, Chu Dương vậy mà lại cảm giác nhiệt huyết sôi trào, giống như việc mà đại trượng phu nên làm, chẳng lẽ thể nội của mình ẩn giấu máu bạo ngược?

Nhưng Chu Dương cũng biết bây giờ không phải là thời điểm YY.

Bắt giặc trước phải bắt vua, đạo lý này Chu Dương vẫn có thể hiểu được, Đổng Trác tất nhiên là mục tiêu hàng đầu. Về phần Lữ Bố cùng Lý Nho nên công kích ai, Chu Dương chỉ hơi suy tư đã lựa chọn Lý Nho.

Lý Nho là túi khôn của Tây Lương quân đoàn, tiêu diệt hắn trong thời gian ngắn binh sĩ Tây Lương nhất định sẽ lâm vào hỗn loạn tưng bừng. Lại nói Lữ Bố là võ tướng đứng đầu Hán mạt, lực chiến đấu của hắn cho dù Chu Dương đánh tới cũng không thể một kích đánh tan.

Càng quan trọng hơn là hắn còn cần người đến đối kháng Tây Lương binh đoàn. Tại thành Lạc Dương, ba đại quân đoàn có binh lực hùng hậu nhất, thứ nhất chính là Tây Lương quân đoàn của Đổng Trác, lần hai chính là Tịnh Châu quân đoàn của Lữ Bố, tiếp theo mới đến Tây Viên Bát Hiệu Úy Hán Linh Đế lưu lại.

Nếu như không có tương ứng thực lực ước thúc, lực phá hoại của Tây Lương loạn binh quá lớn.

“Giờ ta phong Lữ Bố làm Tả Tướng quân, lập tức trấn áp tất cả phản binh, phàm là người chống cự giết hết không tha."

"Phong Tào Tháo làm Chấp Kim Ngô, hợp lực với Tây Viên Bát Hiệu úy cùng binh lính triều đình trấn áp Tây Lương phản binh."

"Phong Tuân Du làm tùy tùng chiêu mộ tất cả phản binh, phàm là người đầu hàng sẽ cho qua không truy xét."

Chu Dương cũng mặc kệ Tào Tháo cùng Tuân Du có tới hay không, bảo trụ được ghế ngồi của tiểu hoàng đế là được. Về phần cục diện rối rắm phía dưới vẫn là để cho người có năng lực đi thu thập đi.

Tất cả mọi người trong đại điện ngây ngẩn cả người, bao quát cả Lữ Bố đang một mặt tức giận.

Quốc sư ngươi cũng quá trâu bò đi, vừa mới đánh Thái úy Đổng Trác cùng Tây Lương quân sư Lý Nho thổ huyết, hiện tại lại liên tục sắc phong hai chức vụ đại quan.

Bình thường ngay cả hoàng đế sắc phong một đại quan cũng cần quần thần thương thảo nửa ngày mới có thể hạ quyết định, hiện tại cảm giác không phải là hai chức vụ đại quan, mà là một viên quan huyện bé tý tẹo thì đúng hơn.

Qua một hồi lâu, ánh mắt mọi người đều có chút si ngốc nhìn về phía Chu Dương.

"Vậy mà không có người lĩnh chỉ?"

Trông thấy quần thần ngây người, Chu Dương có một chút xấu hổ, tốt xấu ta cũng là nhân vật cấp quốc sư, chẳng phải chỉ phong mấy chức quan quen thuộc hay sao, hắn nháy nháy mắt với tiểu hoàng đế, ý tứ rất rõ ràng, ngươi tới phong đi.

"Lời Quốc sư, chính là lời của trẫm."

Thấy Chu Dương nháy mắt ra dấu cho hắn, Lưu Biện ngẩn người một lúc mới lấy lại tinh thần, vội vàng nói.

"Phong Giả Hủ phong làm Lương Châu Mục."

Chu Dương nghĩ một lát lại tăng thêm một người, nếu như trong quân đoàn Tây Lương còn có ai có thể chuyển bại thành thắng, chỉ sợ chỉ có Giả Hủ, trước ổn định nhân vật nguy hiểm này lại rồi nói, huống chi Chu Dương cũng muốn biến hắn thành của mình.

Đại thần trong điện nhìn nhau, đều trầm mặc không nói.

"Giết! Vì Thái úy báo thù."

Binh sĩ Tây Lương gác cổng lúc này cũng kịp phản ứng, dưới một tên giáo úy dẫn đầu lập tức xông thẳng vào trong cung.

Chu Dương nhặt lên bảo kiếm trên người Đổng Trác, yên lặng nhìn Binh sĩ Tây Lươngđang vọt vào trong điện, chỉ cần chống cự được một đợt công kích này, hoàng vị của Lưu Biện sẽ có thể bảo trụ.

"Giết!"

Một tiếng quát lớn vang vọng cung đình, mãnh liệt như mãnh hổ rít gào.

Tất cả mọi người không ngờ tới Lữ Bố vẫn một mặt do dự, vậy mà tại lúc này lại xông về phía Tây Lương binh sĩ. Phải biết thế cục bây giờ, Binh sĩ Tây Lươngcòn có cơ hội chuyển bại thành thắng rất lớn.

Chỉ thấy trong tay Lữ Bố cầm Phương Thiên Họa Kích điên cuồng múa, phảng phất như tử thần liêm đao, phong mang bốn phía, vô luận là binh lính bình thường, hay là giáo úy trong quân đoàn, dưới phong mang lăng lệ của Phương Thiên Họa Kích đều khó thoát khỏi cái chết, Binh sĩ Tây Lươngđiên cuồng tràn vào lại bị một người Lữ Bố ngăn bên ngoài đại điện, thật đúng là một người đã đủ giữ quan ải.

Trông thấy Lữ Bố giết người như chém dưa thái rau, Chu Dương âm thầm cảm thấy may mắn. Còn may không chủ động công kích Lữ Bố, trông thấy sức chiến đấu của Lữ Bố vậy mà không kém chút nào hắn.

Cả hai khác biệt ở chỗ tốc độ của Chu Dương rất nhanh, mà quanh thân Lữ Bố giống như hóa thành một khu vực tử vong. Phàm là người bên trong phạm vi công kích của Phương Thiên Họa Kích đều phải thừa nhận công kích lôi đình. Trong phạm vi nhất định ngay cả Chu Dương cũng khó mà ngăn cản phong mang.

Lữ Bố quay giáo lập tức khiến cho binh sĩ Tịnh Châu phản ứng dây chuyền, tới tấp phản bội, dưới tình huống hai mặt thụ địch cùng rắn mất đầu, Binh sĩ Tây Lươngliên tục bại lui.

"Tả Tướng quân, phân ra một đội binh sĩ bảo hộ Tào Mạnh Đức cùng Tuân Du."

Nhìn thấy đại cục trong điện đã định, Chu Dương nói với Lữ Bố đang điên cuồng giết chóc.

Trong thành Lạc Dương, vẫn còn ba vạn binh lính Tây Lương tinh nhuệ trú đóng, mà ở ngoài thành, càng có năm vạn Tây Lương thiết kỵ. Không diệt trừ những tai hoạ ngầm này, nhân tố nguy hiểm vẫn tồn tại.

Lữ Bố liếc mắt nhìn Chu Dương chằm chằm, vung tay lên, Lữ Bố lập tức phân ra một đồn binh sĩ Tịnh Châu che chở cho hai người trong đám người ở hậu phương tiến ra ngoài cung.

Đại chiến tiếp tục thật lâu, toàn bộ thành Lạc Dương tiếng kêu "giết" rầm trời. Thẳng cho đến lúc xế chiều, đại chiến trọn vẹn bốn năm canh giờ, tiếng la giết này mới chậm rãi yếu đi.


Keng! Keng! Keng!

Tiếng khôi giáp va chạm vang vọng toàn bộ đại điện.

Từng đội từng đội binh sĩ chạy về hướng cung điện, toàn bộ mặt đất cũng bị lay động.

Trong đại điện, đám đại thần nguyên bản vẫn nghị luận ầm ĩ lập tức sắc mặt tái nhợt, thậm chí có mấy người bị dọa co quắp ngã xuống đất.

"Vi thần Tào Tháo, cứu giá chậm trễ, xin bệ hạ thứ tội."

Lúc này Chu Dương mới nhìn rõ Tào Tháo, thân cao bảy thước, một thân áo giáp màu đen, phía trên áo giáp dính đầy máu tươi, một đôi mắt lộ ra tinh quang, tản ra một cỗ khí tức bức người.

"Miễn lễ!"

Lưu Biện có chút cao hứng nói, Tào Tháo là quốc sư phái đi ra, Tào Tháo trở về, tất nhiên nói rõ đã thu phục được Tây Viên Bát Hiệu Úy. Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng hắn cũng biết, hiện tại đại cục đã định.

"Thần Lữ Bố, bái kiến bệ hạ, Tây Lương binh sĩ phản kháng đã hoàn toàn bị chém giết."

Lữ Bố bái nói.

"Thần Tuân Du bái kiến bệ hạ, đã chiêu hàng đại bộ phận đại doanh Tây Lương ngoài thành."

Màn kế tiếp thoạt nhìn hết sức bình thường, thậm chí là bẩm báo có chút buồn tẻ.

······

Biên dịch: Jo

57

3

6 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.