TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chân Đá Đổng Trác

Biên dịch: Jo

"Ta muốn thuê hộ vệ."

Thanh âm Lưu Biện có chút run rẩy nói:

" Có người nói cho ta biết, nơi này có thể mời cao thủ đến bảo hộ ta."

"Bảo hộ ngươi?"

Chu Dương hơi nghi hoặc một chút nói, mỗi tháng hắn chỉ có ba ngày mua sắm mới có thể đi thế giới khác, làm sao bảo hộ cho hắn.

"Người kia nói chỉ cần ta dùng một khối đất phong là có thể đổi một cao thủ tuyệt thế bảo hộ."

Lưu Biện vội vàng giải thích nói.

"Hệ thống, đây là chuyện gì?"

Chu Dương hỏi hệ thống.

"Thiên hạ chi thần đều là vương thần, đất đai trong thiên hạ đều là vương thổ. Một khi Lưu Biện hứa lấy đất phong giao dịch, trong thời gian hắn trị vì có thể quản lý khối đất phong kia, tự nhiên có thể ra vào tự nhiên phương thế giới đó."

"Hóa ra là vậy."

Chu Dương có chút hưng phấn, xem ra sau này cần giao thiệp nhiều hơn với những hoàng đế kia, chẳng qua trước mắt nhất định phải bảo trụ mạng nhỏ của tiểu hoàng đế này, bằng không hắn bị Đổng Trác giết, đất phong coi như hoàn toàn không còn giá trị rồi.

Hán Mạt Tam Quốc trong lịch sử Hoa Hạ có thể nói là một thời kỳ ầm ầm sóng dậy nhất.

Chư hầu tranh bá, trí giả giao phong, mãnh tướng như mây, hát vang một khúc Hán mạt ca phúng điếu, phát triển đến đỉnh phong.

Trong tất cả thời kỳ lịch sử, Chu Dương thích nhất chính là Hán Mạt Tam Quốc, hắn đã từng đọc qua không ít tiểu thuyết đồng nhân Hán Mạt Tam Quốc.

Vừa nghĩ tới sắp được đến thế giới này, tâm tình Chu Dương vui sướng có thể nghĩ.

"Ta muốn dùng toàn bộ Tây Lương xin một hộ vệ lợi hại."

Tiểu hoàng đế có chút sợ hãi nói, vừa nghĩ tới thân hình đáng sợ của Đổng Trác kia, hắn lập tức không ngừng run rẩy.

Tại Hán Mạt Tam Quốc hắn không thể làm chủ, nhưng mà ở chỗ này, tất cả hứa hẹn của hắn đều có thể chắc chắn.

Lập tức đưa Lương Châu của Đổng Trác ra làm vật giao dịch, Lưu Biện cảm thấy một trận hưng phấn.

"Sở hữu Tây Lương, kỳ hạn: Trong lúc Lưu Biện tại vị, giá trị ước chừng: 500 đồng."

Một khắc tiểu hoàng đế mở miệng, lập tức có một cỗ tin tức truyền vào não hải Chu Dương, chỉ cần tiểu hoàng đế còn tại vị, Tây Lương vẫn là của hắn. Cho dù những người khác phản đối, một khi tiến vào Tây Lương, mọi người sẽ mặc nhiên nhận định Tây Lương là đất phong thuộc về Chu Dương.

Sau khi đưa tiễn Trần Phong, Chu Dương vui mừng phấn khởi cùng Lưu Biện đi tới Hán Mạt Tam Quốc.

Sau khi hai người ra khỏi phòng, trước mắt liền xuất hiện một cửa hang đen nhánh, có lẽ là chỉ trong nháy mắt, có lẽ là thật lâu, Chu Dương chỉ cảm thấy mình ở trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, sau một khắc đã xuất hiện trong lầu các vàng son gác tía, chung quanh có mấy cung nữ đang đứng.

"Tham kiến bệ hạ, tham kiến quốc sư."

Mấy cung nữ lập tức hoảng hốt, làm sao bệ hạ cùng quốc sư lại bỗng nhiên xuất hiện ở đây, mấy người vội vàng quỳ xuống.

"Bình thân."

Tiểu hoàng đế có chút hưng phấn, phất phất tay, từ khi Đổng Trác vào kinh, trong lòng hắn vẫn run sợ. Hiện tại có thần tiên tự mình xuất thủ bảo hộ hắn, rốt cục không cần lo lắng an toàn tính mệnh nữa rồi.

Chu Dương ở một bên có chút im lặng, hệ thống lại an bài thân phận của hắn thành quốc sư. Trong lịch sử người có thể làm quốc sư, đại đa số đều là gian thần, chẳng qua rất nhanh Chu Dương đã bị mấy cung nữ đang quỳ trước mắt này hấp dẫn.

Chu Dương không thể không thầm than, sinh hoạt hoàng đế đúng là hưởng thụ. Mỗi một cung nữ tại thế giới hiện đại đều là mỹ nữ hoa khôi cấp trường được vạn người truy phủng, mà ở chỗ này lại chỉ là một cung nữ nho nhỏ.

Đón lấy ánh mắt của Chu Dương, trên mặt mấy cung nữ không khỏi ửng đỏ. Quốc sư trước mắt chính là dưới một người, trên vạn người, có được toàn bộ đất phong Tây Lương, nếu như có thể được hắn sủng hạnh ······

"Bệ hạ, không biết bây giờ là tháng mấy?"

Chu Dương móc điện thoại trong ngực ra, không để ý mọi người chung quanh kinh ngạc, trực tiếp download lịch sử Tam Quốc.

Phía trên ghi là Hán Thiểu Đế Lưu Biện đăng cơ tháng tư, tháng chín bị phế, không lâu sau khi bị phế liền bị giết chết.

"Quốc sư, hiện tại là tháng chín."

Lưu Biện trả lời.

"Bệ hạ, Thái úy xin gặp bệ."

Chu Dương còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ thấy hơn mười tên binh sĩ Tây Lương thân mặc áo giáp màu đen, eo đeo loan đao đi tới, mặt không chút thay đổi nói.

Thao! Thao! Thao!

Chu Dương chỉ cảm thấy không may mắn. Nếu tiểu hoàng đế bị phế, đất phong trước đó sẽ không còn. Nếu như Đổng Trác vừa mới vào kinh, hắn còn có thể lấy danh nghĩa hoàng đế thu nạp Tây Viên Bát Hiệu Úy (Viên Thiệu), nhưng mà bây giờ tất cả binh mã Lạc Dương đều đã bị Đổng Trác khống chế.

Mặc dù cảnh giới võ đạo của hắn đã đạt tới hậu thiên đại viên mãn, thế nhưng một khi vạn tên cùng bắn, Chu Dương cũng chỉ có thể chật vật chạy trốn.

"Làm sao bây giờ?"

Chu Dương có chút lo lắng, đáng tiếc hắn không có thời gian để nghĩ biện pháp.

"Hiện tại chỉ có thể đi một bước, tính một bước."

Chu Dương đi theo đằng sau tiểu hoàng đế, hơi chau mày.

"Ngươi, chính là ngươi, tới đây cho ta."

Lúc đi đến một khúc quanh, Chu Dương phất tay chiêu dụ một tiểu thái giám.

"Tiểu thái giám, ngươi đi truyền Hoàng Môn Thị Lang Tuân Du cùng Tào Tháo Tào Mạnh Đức đến đây, để bọn hắn đến hoàng cung một chuyến."

Chu Dương cũng mặc kệ tiểu thái giám có biết hai người này hay không, trực tiếp phân phó. Mình đã không nghĩ ra biện pháp, chỉ có thể tìm người thông minh suy nghĩ thay.

Tiểu thái giám nghe vậy, lập tức một mặt vui mừng chạy ra ngoài cung, nếu như được quốc sư coi trọng, hắn lập tức phát tài rồi.

Gia Đức Điện, lúc này văn võ hội tụ.

Thái úy Đổng Trác ngồi ở trên cao, thần uy hiển hách, phía dưới có Thái Phó Viên Ngỗi, Tư Đồ Vương Lãng cùng một nhóm lớn quan viên, run lẩy bẩy ngước nhìn Đổng Trác.

"Bệ hạ đến!"

Chu Dương đi theo tiểu hoàng đế tiến vào đại điện, vừa tiến vào đã nhìn thấy một mỹ nữ tuyệt sắc đang ngồi trên long ỷ.

Xinh đẹp, thực sự quá đẹp.

Dáng điệu của nàng uyển chuyển mềm mại, mái tóc như thác nước, khuôn mặt tinh xảo, một thân phượng bào màu đen chặt chẽ bao lấy thân thể lồi lõm của nàng. Mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều tản ra khí chất cao quý trang nhã, vô cùng dụ hoặc, lại thêm lông mày cong khẽ nhíu chặt càng làm cho người thương yêu.

Hà thái hậu, một nữ tử gia đình thổ hào xuất thân từ Nam Dương. Thấy Lưu Biện đang tiến đến, đôi mắt long lanh như thủy tinh lộ ra vẻ lo lắng.

"Mẫu hậu."

Lưu Biện cười một tiếng với Hà thái hậu, sau đó ngồi lên long ỷ.

Hà thái hậu vuốt ve đầu Lưu Biện, bên trong ánh mắt toát ra một tia bi ai. Sợ là hôm nay mẹ con nàng khó thoát vận rủi.

Chu Dương lấy lại tinh thần, trược tiếp đứng lên đầu đại điện. Hắn đứng đấy lập tức có vô số ánh mắt tập trung hướng về hắn. Bọn hắn đã biết hôm nay Lưu Biện sẽ bị phế, mà Chu Dương chính là quốc sư Lưu Biện tự mình sắc phong, nhất định là đối tượng Đổng Trác muốn diệt trừ.

Đối với những ánh mắt này, Chu Dương phảng phất không thèm để ý. Hắn hơi liếc nhìn chung quanh, rất nhanh đã phát hiện tình thế trước mắt. Bên trong đại điện không có một sĩ binh nào, trải qua ngắn ngủi mấy tháng điên cuồng giết chóc, Đổng Trác đã hoàn toàn khống chế thế cục triều đình, chỉ để lại một đám đại thần tham sống sợ chết cùng bo bo giữ mình, dù cho chuyện trọng đại như phế đế, hắn cũng chỉ gia tăng thêm chút binh sĩ canh bên ngoài đại điện mà thôi.

Trước mắt hắn cần đối phó chỉ có ba người, Đổng Trác, bên trái Đổng Trác là một văn sĩ sắc mặt âm trầm, bên phải hắn là một võ tướng tay cầm Phương Thiên Họa Kích.

Nếu như hắn không đoán sai, võ tướng tay cầm Phương Thiên Họa Kích có chín thành chín chính là Lữ Bố, mà văn sĩ có chín thành là con rể của Đổng Trác, quân sư Tây Lương quân, Lý Nho.

Đôi mắt lợi hại của Đổng Trác quét một vòng đại điện, đặc biệt dừng lại một chút trên thân Chu Dương, chẳng qua ánh mắt hắn rất nhanh đã dời đi, trực tiếp đứng lên, hét to nói:

"Hoàng Đế nhu nhược, không đủ trị Thiên Hạ ······ "

Văn võ bá quan bên dưới, từng người đều cúi đầu không nói, mặt không biểu tình.

Ầm!

Đổng Trác vừa nói được một nửa đã phát hiện một đạo hắc ảnh phía dưới lao đến, một bàn chân to lớn chạm đất bay lên, sau đó một cỗ lực lượng bài sơn đảo hải từ ngực truyền tới. Sau một khắc hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, lập tức mất đi tri giác.

"Lớn mật!"

Nam tử bên cạnh Đổng Trác thân cao chín thước, sắc mặt lạnh lùng, tay cầm Phương Thiên Họa Kích kia trợn mắt quát lên với bóng đen. Chẳng qua còn không đợi hắn kịp phản ứng, bóng đen đã lấp lóe, trong nháy mắt lướt ngang, lại có một người bị đá bay ra ngoài.

Trong đại điện sáng trưng này, đại thần phía dưới còn không kịp phản ứng, chỉ thấy Đổng Trác cùng Lý Nho vẫn uy phong lẫm liệt đột nhiên ngã trên mặt đất, trong miệng điên cuồng phun ra máu tươi, nhìn qua có vẻ không sống nổi.

Lúc này đạo hắc ảnh kia mới dừng lại, khi thấy rõ diện mạo bóng đen, tất cả mọi người lập tức ngây ngẩn. Quốc sư một mực vẫn bị bọn hắn bỏ qua lại là một cao thủ tuyệt thế, nếu không phải hôm nay cùng bệ hạ lên triều, có lẽ tất cả mọi người đều quên Đại Hán còn có một quốc sư.

Trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt, đều chuyển dời đến Chu Dương đứng trong đại điện.

Biên dịch: Jo

65

4

6 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.