0 chữ
Chương 4
Chương 4
Đầu dây bên kia nói xong: “Anh Tranh, hết rồi ạ.”
Tạ Tranh liếc nhìn Tống Thanh Viễn, thấy sinh viên quanh anh ta đã giải tán gần hết, bèn hờ hững “Ừ” một tiếng: “Cúp đi.”
Vừa định đứng thẳng dậy, thì nghe Tống Thanh Viễn gọi lớn: “Tiểu Lộc! Lại đây!”
Một giọng trong trẻo sáng sủa, như cơn gió vừa nãy, đáp lại từ xa: “Thầy Tống ơi!”
Tạ Tranh liếc mắt qua, hơi hất cằm.
Bên kia đường, ba cậu sinh viên đang sải bước, nghe gọi bèn quay đầu, đều không đeo vòng ức chế, chắc đều là Alpha.
Nổi bật nhất là cậu thiếu niên đi giữa dáng cao, khoác áo khoác vàng rực, quần jeans, nước da trắng, khuôn mặt lại vô cùng bắt mắt.
Nụ cười của cậu thiếu niên tươi như nắng, đôi mắt cong cong ngoan ngoãn khi cười, cả người nhẹ nhàng, bước đi uyển chuyển như mèo.
Đợi cậu tiến lại gần, Tống Thanh Viễn lấy từ túi ra một chùm chìa khóa đưa cho cậu: “Chìa khóa xưởng thực hành. Thầy quên đưa cho em. Đang định nhờ người mang qua thì gặp đúng lúc.”
“Dạ.” Cậu nhận lấy, giọng nói vừa lễ phép vừa dễ nghe: “Thầy đừng quên tối nay bọn em có liên hoan nha.”
“Biết rồi.”
Tống Thanh Viễn dặn thêm đôi câu: “Mau đi ăn đi.”
Cậu thiếu niên ngoan ngoãn đáp lại, tiếp tục bước về phía trước.
Lúc cậu đi ngang qua Tạ Tranh, anh vừa nhả ra một làn khói mỏng, tay đưa lên, dập tắt đốm lửa cuối cùng của điếu thuốc trên lan can, để lại trên đầu ngón tay những vết răng hằn sâu.
Ba cậu nam sinh đi ngang qua anh thì không hẹn mà cùng im bặt.
Cậu áo khoác vàng thoáng liếc về phía anh một cái, giày thể thao vấp phải viên gạch nhô lên, cả người chao đảo, suýt ngã sấp.
Hướng ngã lại vừa khéo đổ về phía Tạ Tranh. Thế nhưng Tạ Tranh chỉ lười nhác dựa lưng vào lan can, hoàn toàn không có ý định đưa tay ra đỡ.
Anh thản nhiên nhả ra một vòng khói, xuyên qua màn sương mờ mịt mà ngẩng đầu nhìn trời.
May mà cậu bên phải kịp đỡ lấy cậu áo vàng: “Không sao chứ, Tiểu Lộc?”
Cậu áo vàng ngẩng đầu lên, lại cười tươi như không có chuyện gì: “Ừm ha.”
Tạ Tranh dí tàn thuốc vào thùng rác, rồi thong thả bước lại đứng cạnh Tống Thanh Viễn: “Học trò của cậu?”
“Ừ, Lộ Lộc. Họ Lộ trong đường xá, tên Lộc trong hươu sao ấy. Tôi từng kể với cậu rồi, lớp tôi có một đứa rất có linh khí, chính là nó đấy.”
Tạ Tranh khẽ hừ một tiếng, nhớ lại khoảnh khắc cậu suýt ngã ban nãy.
Linh khí? Anh nhìn mãi cũng chưa thấy đâu.
Ngược lại nhìn thế nào cũng thấy ngốc.
Đúng là một con nai ngốc to xác.
Tạ Tranh liếc nhìn Tống Thanh Viễn, thấy sinh viên quanh anh ta đã giải tán gần hết, bèn hờ hững “Ừ” một tiếng: “Cúp đi.”
Vừa định đứng thẳng dậy, thì nghe Tống Thanh Viễn gọi lớn: “Tiểu Lộc! Lại đây!”
Một giọng trong trẻo sáng sủa, như cơn gió vừa nãy, đáp lại từ xa: “Thầy Tống ơi!”
Tạ Tranh liếc mắt qua, hơi hất cằm.
Bên kia đường, ba cậu sinh viên đang sải bước, nghe gọi bèn quay đầu, đều không đeo vòng ức chế, chắc đều là Alpha.
Nổi bật nhất là cậu thiếu niên đi giữa dáng cao, khoác áo khoác vàng rực, quần jeans, nước da trắng, khuôn mặt lại vô cùng bắt mắt.
Nụ cười của cậu thiếu niên tươi như nắng, đôi mắt cong cong ngoan ngoãn khi cười, cả người nhẹ nhàng, bước đi uyển chuyển như mèo.
Đợi cậu tiến lại gần, Tống Thanh Viễn lấy từ túi ra một chùm chìa khóa đưa cho cậu: “Chìa khóa xưởng thực hành. Thầy quên đưa cho em. Đang định nhờ người mang qua thì gặp đúng lúc.”
“Biết rồi.”
Tống Thanh Viễn dặn thêm đôi câu: “Mau đi ăn đi.”
Cậu thiếu niên ngoan ngoãn đáp lại, tiếp tục bước về phía trước.
Lúc cậu đi ngang qua Tạ Tranh, anh vừa nhả ra một làn khói mỏng, tay đưa lên, dập tắt đốm lửa cuối cùng của điếu thuốc trên lan can, để lại trên đầu ngón tay những vết răng hằn sâu.
Ba cậu nam sinh đi ngang qua anh thì không hẹn mà cùng im bặt.
Cậu áo khoác vàng thoáng liếc về phía anh một cái, giày thể thao vấp phải viên gạch nhô lên, cả người chao đảo, suýt ngã sấp.
Hướng ngã lại vừa khéo đổ về phía Tạ Tranh. Thế nhưng Tạ Tranh chỉ lười nhác dựa lưng vào lan can, hoàn toàn không có ý định đưa tay ra đỡ.
Anh thản nhiên nhả ra một vòng khói, xuyên qua màn sương mờ mịt mà ngẩng đầu nhìn trời.
Cậu áo vàng ngẩng đầu lên, lại cười tươi như không có chuyện gì: “Ừm ha.”
Tạ Tranh dí tàn thuốc vào thùng rác, rồi thong thả bước lại đứng cạnh Tống Thanh Viễn: “Học trò của cậu?”
“Ừ, Lộ Lộc. Họ Lộ trong đường xá, tên Lộc trong hươu sao ấy. Tôi từng kể với cậu rồi, lớp tôi có một đứa rất có linh khí, chính là nó đấy.”
Tạ Tranh khẽ hừ một tiếng, nhớ lại khoảnh khắc cậu suýt ngã ban nãy.
Linh khí? Anh nhìn mãi cũng chưa thấy đâu.
Ngược lại nhìn thế nào cũng thấy ngốc.
Đúng là một con nai ngốc to xác.
1
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
