TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3

Nói rồi lại tò mò liếc anh: “Thật sự kháng cự đến như vậy? Chưa từng nghĩ tới chuyện tìm một người à?”

“Cạch” chiếc bật lửa khẽ vang, nắp bật lên khép xuống, cuối cùng Tạ Tranh cũng châm điếu thuốc đang ngậm nơi môi.

Gương mặt anh ẩn sau làn khói thuốc, Tống Thanh Viễn chỉ loáng thoáng thấy khóe môi anh cong lên, cười như không cười, giọng nói châm chọc: “Bớt lo cho tôi đi, lo mà lo cho thân cậu kìa. Nhân lúc nghỉ phép chịu khó đi mấy bệnh viện, lo chữa bệnh liệt dương trước đi.”

Tống Thanh Viễn thở dài, mặt đen lại, nghiến răng sửa lời: “... Là rối loạn cảm thụ gen tin tức tố.”

Tạ Tranh cười phá lên, sảng khoái, không thèm giữ ý.

Tiếng chuông reo vang vọng khắp khuôn viên trường, chắc là chuông nghỉ trưa. Đám sinh viên ùa ra khỏi giảng đường, vừa đi vừa cười nói ầm ĩ, tràn đầy sức sống.

Tống Thanh Viễn dạy ở khoa Điêu khắc, sinh viên ít, nhưng thỉnh thoảng vẫn kiêm dạy vài lớp chuyên ngành khác.

Đúng lúc này, mấy lớp mỹ thuật tan học, tốp sinh viên liên tục bước ra.

Một đám sinh viên còn dính đầy màu vẽ trên người, vừa thấy Tống Thanh Viễn đã ríu rít: “Chào thầy Tống ạ!”

Tạ Tranh ngậm thuốc, nheo mắt nhìn, trong bụng thầm nghĩ đúng là dân mỹ thuật có mắt thẩm mỹ, ai nấy đều ăn mặc đẹp đẽ ưa nhìn thật.

Tống Thanh Viễn đứng trước đám học trò, lập tức mang dáng vẻ nghiêm nghị của thầy giáo: “Tan học rồi à? Đi ăn nhanh lên. Đừng có chạy nhảy lung tung đấy.”

Sinh viên rối rít dạ dạ vâng vâng, vui vẻ đi ngang qua anh ta, rồi mới nhận ra người đàn ông khoanh tay tựa lan can dưới giàn tử đằng Tạ Tranh.

Tiếng cười nói bỗng im bặt. Mấy đứa co cụm lại, lén lút lướt qua anh, rồi sau khi đi xa mới dám tiếp tục cười đùa.

Điện thoại trong túi quần Tạ Tranh rung lên. Anh lấy ra nhìn, là một trợ lý gọi đến.

Lại có mấy sinh viên khác chạy tới chào hỏi Tống Thanh Viễn, xem chừng phải tốn ít phút mới xong, Tạ Tranh bèn nhận điện: “Nói đi.”

Trợ lý nhanh chóng báo cáo công việc sáng nay.

Thực ra hiếm ai gọi cho sếp vào đúng giờ nghỉ trưa, nhưng Tạ Tranh lại khác anh không phải dạng lãnh đạo thích buông tay mặc cấp dưới để tự xoay xở. Ngược lại, anh thích mọi thứ nằm gọn trong lòng bàn tay, kiểm soát tuyệt đối.

Một cơn gió mát rượi lướt qua, mấy cánh hoa tử đằng lả tả rơi xuống, phủ kín cả mái tóc anh.

Tạ Tranh không thấy lãng mạn chút nào, bực mình “chậc” một tiếng, vai kẹp điện thoại, tay chống lan can, cau mày ngước nhìn mấy cánh hoa phiền phức trên đầu.

1

0

6 ngày trước

20 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.