TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5

Tống Thanh Viễn không mua nhà, để tiện đi dạy, anh ta thuê một căn hộ trong khu chung cư cách cổng sau trường không xa.

Tầng 17, rộng rãi, sạch sẽ, vừa bước vào đã thấy cây cối hoa cỏ xanh um tươi tốt.

Tạ Tranh dựa tường nghe bạn mình thao thao giảng giải cách chăm đám cây đám hoa.

Giữa những chậu cây, còn bày đủ loại tác phẩm điêu khắc, thạch cao có, gỗ có, giấy có.

Anh thoáng liếc qua một bức tượng thạch cao, Tống Thanh Viễn liền giới thiệu: “Cái này là Tiểu Lộc làm đấy.”

Bức tượng cao gần nửa người, khắc một người đàn ông trùm voan mỏng. Lớp voan bán trong suốt được tạc tinh xảo mềm mại, ép sát bề mặt làn da rắn rỏi, phác họa rõ đường nét cứng cáp của khuôn mặt.

Tạ Tranh hờ hững hỏi: “Làm thế là tốt à?”

“Rất có hồn, chất liệu xử lý quá đỉnh.”

Tạ Tranh chỉ lười biếng chống khuỷu tay lên đầu bức tượng, không mảy may quan tâm đến tác phẩm mà thầy Tống khen hết lời. Anh cười nhạt, khóe miệng nhếch lên, dưới lớp sơ mi lộ ra một đoạn hình xăm gợi cảm.

Điện thoại của Tống Thanh Viễn kêu vang. Anh ta vừa nhìn màn hình đã cười đầy ẩn ý.

Tạ Tranh thấy vậy liền nghiêng đầu cười khẩy: “Sao? Gọi cho người yêu à?”

Tống Thanh Viễn đưa thẳng màn hình dí vào trước mặt anh: “Không phải tìm tôi, tìm cậu kìa.”

[Vương Sở Sở 24 Hoàn Nghệ: Thầy Tống ơi, người mặc vest đen hôm nay đứng cạnh thầy là ai vậy ạ? Là giáo viên trường mình hay bạn thầy ạ?]

Trên người Tạ Tranh luôn toát ra thứ khí chất tà mị khiến người ta vừa sợ vừa bị cuốn hút. Có không ít người biết rõ anh nguy hiểm, mà vẫn lao vào như thiêu thân lao vào lửa.

Nhưng Tạ Tranh chưa từng cảm thấy có hứng thú. Dù người ta là ai, anh cũng không nể mặt, thẳng tay từ chối.

Lần này cũng vậy, anh cười ha ha, nhưng lời nói ra lại lạnh như băng: “Cất xa ra.”

Tống Thanh Viễn đút điện thoại lại, nhướng mày hỏi: “Rốt cuộc cậu thích kiểu gì?”

Tạ Tranh hờ hững: “Đẹp.”

Tống Thanh Viễn cạn lời: “... Cái cô minh tinh theo đuổi cậu trước kia còn chưa đủ đẹp sao? Đẹp như tiên giáng trần vậy, cũng đâu thấy cậu ưng.”

Tạ Tranh chỉ khẽ cau mày cười, không đáp.

Anh không nói dối anh thích đẹp. Nhưng cái “đẹp” trong mắt anh lại không giống đám Alpha khác.

Do yếu tố gene, sau khi phân hóa, hầu hết Omega càng lớn càng mềm mại, đường nét yểu điệu như nước. Nhưng Tạ Tranh lại thiên về những nét cứng cáp hơn.

Trong mắt anh, một vòng eo mảnh mai không bằng mấy đường gân nổi trên mu bàn tay, hay cổ tay gầy gò sắc nét.

Tạ Tranh không có ham muốn phá hủy.

Thứ anh muốn là chinh phục.

*

Nhật ký Tạ Tranh.

[Mười lăm năm trước]

Ngày đầu tiên nhập học cấp ba, đã xông ra hẻm đánh nhau một trận.

Nút áo đồng phục không biết bay đâu mất tiêu.

Mẹ kiếp.

1

0

1 tuần trước

17 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.