0 chữ
Chương 2
Chương 2
“Biết rồi.” Tạ Tranh nói chuyện lúc nào cũng khiến người ta sợ hoặc cạn lời: “Tôi coi chúng như tổ tông mà hầu hạ.”
Ngẫm một lát, anh lại nghiêng đầu, nhả ra hai chữ khô khốc: “Cảm ơn.”
Ba mươi mốt tuổi mà vẫn chưa có đôi có cặp, chuyện tìm đối tượng, kết hôn, sinh con đã bị đẩy lên lịch trình khẩn cấp.
Bố mẹ Tạ Tranh vẫn giữ lối suy nghĩ cũ kỹ: “Con không thể sống một mình cả đời được. Ít ra cũng phải có người bầu bạn, lúc ốm đau còn có người chăm sóc cho con.”
Tạ Tranh miệng lưỡi bén như dao, ngay cả bố mẹ cũng không buông tha, phải cãi cho ra trò: “Con có tiền, thuê y tá được. Y tá vừa gọt táo, vừa đút cơm, vừa múa cột cho con xem cũng được.”
Kết quả, bị bố mẹ coi như không khí, lạnh nhạt chiến tranh lạnh suốt ba tuần.
Nhưng chuyện này chưa dừng lại ở đó, bố mẹ bắt đầu bày trò sắp xếp xem mắt cho anh.
Nam có, nữ có, đủ kiểu Omega, ba ngày hai bữa bị mời ra quán cà phê gần nhà, từng người từng người e lệ, dè dặt ngồi nhìn Tạ Tranh.
Tạ Tranh bực đến mức dí tắt điếu thuốc ngay trong tách cà phê, trong lòng tự nhủ thế này thì không ổn...
Anh cũng hiểu tại sao tự dưng hai ông bà lại sốt sắng chuyện hôn nhân như vậy: Tháng trước, con trai của một người chú thân quen với gia đình tổ chức đám cưới, hôn lễ đình đám rộn ràng, hai người trẻ đứng trên sân khấu, dưới lời dẫn của MC mà hôn nhau, nhìn hạnh phúc ngọt ngào vô cùng.
Cô con dâu đảm đang tháo vát, hai người phối hợp ăn ý, con trai được rảnh rỗi hơn, lại thường xuyên có thời gian về nhà.
Hai ông bà ngồi nghe ông chú khoe khoang mà đỏ cả mắt, trong lòng ngứa ngáy đến phát sốt.
Tạ Tranh vốn không tin cuộc sống hôn nhân có thể hoàn hảo mãi mãi gạo dầu mắm muối, chuyện lông gà vỏ tỏi, làm sao cứ xuôi chèo mát mái được. Giờ anh chỉ cần ngồi chờ đôi vợ chồng son kia xảy ra chuyện gì đó, để dội cho bố mẹ anh tỉnh lại, làm nguội hai cái đầu đang bốc hỏa kia.
Nhưng trước khi chuyện ấy xảy ra, anh không muốn tiếp tục bị thúc ép, mà ra ngoài thuê chỗ ở thì lại sợ bị bố mẹ lần ra qua bảng sao kê chi tiêu. Vừa hay, Tống Thanh Viễn bạn thân anh đang dạy ở Lâm Uyên chuẩn bị nghỉ phép, cần có người trông mấy chậu hoa, bèn đề nghị anh tạm sang nhà mình trốn một thời gian. Tạ Tranh liền đồng ý.
Tống Thanh Viễn lắc đầu cười: “Khách sáo gì chứ. Anh em bao năm rồi, đừng câu nệ.”
Ngẫm một lát, anh lại nghiêng đầu, nhả ra hai chữ khô khốc: “Cảm ơn.”
Ba mươi mốt tuổi mà vẫn chưa có đôi có cặp, chuyện tìm đối tượng, kết hôn, sinh con đã bị đẩy lên lịch trình khẩn cấp.
Bố mẹ Tạ Tranh vẫn giữ lối suy nghĩ cũ kỹ: “Con không thể sống một mình cả đời được. Ít ra cũng phải có người bầu bạn, lúc ốm đau còn có người chăm sóc cho con.”
Tạ Tranh miệng lưỡi bén như dao, ngay cả bố mẹ cũng không buông tha, phải cãi cho ra trò: “Con có tiền, thuê y tá được. Y tá vừa gọt táo, vừa đút cơm, vừa múa cột cho con xem cũng được.”
Kết quả, bị bố mẹ coi như không khí, lạnh nhạt chiến tranh lạnh suốt ba tuần.
Nhưng chuyện này chưa dừng lại ở đó, bố mẹ bắt đầu bày trò sắp xếp xem mắt cho anh.
Tạ Tranh bực đến mức dí tắt điếu thuốc ngay trong tách cà phê, trong lòng tự nhủ thế này thì không ổn...
Anh cũng hiểu tại sao tự dưng hai ông bà lại sốt sắng chuyện hôn nhân như vậy: Tháng trước, con trai của một người chú thân quen với gia đình tổ chức đám cưới, hôn lễ đình đám rộn ràng, hai người trẻ đứng trên sân khấu, dưới lời dẫn của MC mà hôn nhau, nhìn hạnh phúc ngọt ngào vô cùng.
Cô con dâu đảm đang tháo vát, hai người phối hợp ăn ý, con trai được rảnh rỗi hơn, lại thường xuyên có thời gian về nhà.
Hai ông bà ngồi nghe ông chú khoe khoang mà đỏ cả mắt, trong lòng ngứa ngáy đến phát sốt.
Tạ Tranh vốn không tin cuộc sống hôn nhân có thể hoàn hảo mãi mãi gạo dầu mắm muối, chuyện lông gà vỏ tỏi, làm sao cứ xuôi chèo mát mái được. Giờ anh chỉ cần ngồi chờ đôi vợ chồng son kia xảy ra chuyện gì đó, để dội cho bố mẹ anh tỉnh lại, làm nguội hai cái đầu đang bốc hỏa kia.
Tống Thanh Viễn lắc đầu cười: “Khách sáo gì chứ. Anh em bao năm rồi, đừng câu nệ.”
1
0
6 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
