TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Chương 24

“Ừ ha.”

Tạ Tranh chẳng có biểu hiện gì đặc biệt: “Biết rồi.”

Lộ Lộc hỏi: “Chú Tạ rảnh không, đi cùng em?”

Tạ Tranh không hề hứng thú: “Không.”



Lộ Lộc phủi bụi trên tay, lại tìm được một hộp màu vẽ đã khô queo, cậu dùng đầu ngón tay chọc vào lớp màu cứng như đá bên trong: “Mấy năm gần đây Mã Thạch Sơn đang phát triển du lịch, chân núi được quy hoạch lại như thị trấn nhỏ, ban đêm đèn đuốc sáng trưng, rất thú vị.”

Có lẽ vì vẫn còn là sinh viên, Tạ Tranh nhận ra Lộ Lộc luôn mang theo một vẻ ngây thơ lạc quan quá mức, cứ như thể cậu thật sự tin rằng chỉ cần dùng giọng điệu dụ dỗ đó nói với anh thì ngày mai anh sẽ theo cậu leo núi vậy.

“Ngốc chết được.” Tạ Tranh vừa cười vừa mắng: “Cúp máy đây.”

Hôm sau, Tạ Tranh nhận được ảnh Lộ Lộc gửi.

Mở ra là một tấm selfie, cậu buộc đầy dây ruy băng nhiều màu lên tóc, cười rạng rỡ.

Ngày thứ hai lại là một bức ảnh khác, chụp bức tranh cậu vẽ,núi xanh nước biếc, màu sắc tươi tắn sống động.

Đến ngày thứ ba, lại là selfie, lần này là ảnh cậu đang ngậm một miếng bánh trong miệng.

Tạ Tranh nhìn đôi môi xinh đẹp trong ảnh, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.

Có thể vì cơ thể đã nếm qua mùi vị của người khác, nên mấy ngày nay tự mình giải quyết cũng chẳng còn thú vị. Anh nhắn cho Lộ Lộc: [Khi nào về?]

Xuẩn Lộc: [Ba giờ chiều xuất phát.]

Còn lại ba tiếng rưỡi. Tạ Tranh mở ứng dụng bản đồ tính toán lộ trình: [Tôi đi đón em.]

Hôm nay lão Điền ra ngoài có việc, Tạ Tranh tự lái xe đến Mã Thạch Sơn.

Chạy cao tốc suốt đoạn đường, lúc đến nơi đã là hai giờ rưỡi, Lộ Lộc đã đứng đợi ở bãi đỗ xe dưới chân núi. Nhìn thấy Tạ Tranh, cậu khựng lại một giây.

Trước khi ra ngoài, Tạ Tranh đang tập thể hình, mặc đơn giản một bộ đồ thể thao màu đen, đội thêm mũ lưỡi trai cùng tông, cả người trông vừa ngầu vừa trẻ, y như sinh viên khoa thể chất.

Lộ Lộc vừa ngồi vào xe, Tạ Tranh đã túm lấy mặt cậu hôn tới: “Có nhớ ông xã không?”

Lộ Lộc ngoan ngoãn cười để anh hôn, đầu lưỡi quấn lấy Tạ Tranh nóng hổi, cậu thấy rất hạnh phúc.

Không gian trong xe rất rộng, Tạ Tranh hạ ghế phụ xuống, một chân dài bước qua, cả người trèo từ ghế lái sang đè lên Lộ Lộc: “Hả? Tôi đang hỏi đấy.”

Lộ Lộc cười đến cong cả mắt: “Nhớ chứ.”

Tạ Tranh vén vạt áo thun của cậu lên, nhét vào miệng: “Cắn lấy.”

Lộ Lộc vẫn còn giữ nét cười, giọng ngập ngừng vì bị cản: “Em chỉ từng đọc mấy cảnh như vậy trong tiểu thuyết thôi.”

“Em còn đọc tiểu thuyết à? Thích thể loại gì?”

Tay Tạ Tranh lướt dọc eo Lộ Lộc, bàn tay có vết chai cọ vào khiến cậu nhột, tiếp tục trả lời bằng giọng mơ hồ: “Cái gì cũng đọc một ít.”

Lộ Lộc mặc quần thể thao, Tạ Tranh gỡ dây rút ở eo ra, lập tức nhận ra thân thể cậu đã có phản ứng.

Anh hỏi: “Còn nhớ lần trước ở khách sạn tôi nói gì không?”

“Gì cơ?”

Ánh mắt anh như chó sói khóa chặt Lộ Lộc: “Tôi nói sẽ làm chết em.”

Lộ Lộc lúc này mới nhớ ra hình như có thật câu đó.

Hôm đó cậu phấn khích quá, Tạ Tranh bị chọc giận, đúng là đã buông lời như thế.

“Chú Tạ." Lộ Lộc nhả áo khỏi miệng: “Em sợ đau, thật đấy.”

“Nói vớ vẩn.”

Tạ Tranh vỗ vỗ mặt cậu: “Sợ bóng tối thì không ngủ chắc? Tôi là sếp hay em là sếp?”

“Đừng khiến tôi khó chịu." Sắc mặt anh u ám hẳn: “Em không cho làm thì còn khối người xếp hàng chờ được tôi làm.”

Sắc mặt Lộ Lộc bỗng trắng bệch.

Nụ cười sáng ngời trên mặt cậu biến mất, không còn biểu cảm gì, Tạ Tranh đột nhiên nhận ra mình không thể đoán nổi Lộ Lộc đang nghĩ gì.

“Ai cơ?” Lộ Lộc khẽ hỏi: “Người trong club? Mấy sinh viên khác? Omega khác? Hay Alpha khác?”

“Trọng điểm là cái này à?”

Lộ Lộc nhìn anh bằng ánh mắt nhạt màu: “Không phải nói là tạm thời sẽ không có người khác sao?”

Tạ Tranh cụp mắt xuống, giọng trầm hẳn: “Em đang nói chuyện với ai thế hả?”

Hương bưởi tràn ngập không gian, như cuộn sóng xô đến bao lấy Tạ Tranh, đây là cuộc đối đầu âm thầm giữa hai Alpha mà không cần đến dao kiếm. Trán Tạ Tranh lập tức rịn mồ hôi.

Anh nhanh chóng thả ra tuyến thể của mình để tự bảo vệ, mùi tiêu hun khói mạnh mẽ xen lẫn mùi bưởi thanh mát tạo nên một thứ mùi hỗn tạp kỳ quái lan khắp khoang xe.

Giống như vườn trái cây của nông dân bị thiêu rụi.

Lộ Lộc không đáp, mím môi, tay vươn về phía Tạ Tranh.

Tạ Tranh phát giác ra, định né đi nhưng không gian trong xe quá chật, cuối cùng vẫn bị Lộ Lộc tóm trúng.

Tạ Tranh nhíu mày: “Buông tay ra cho tôi!”

Đã nhiều năm anh không đánh nhau, nhưng không có nghĩa là anh quên cách. Lúc này anh chỉ khẽ nhếch môi, sát khí bừng bừng nhìn Lộ Lộc, dù đang trong tình huống oái oăm như vậy, anh vẫn cảm thấy nét ngoan ngoãn mà cứng cỏi trên gương mặt Lộ Lộc thật vừa mắt mình vô cùng.

Nếu thật sự đánh nhau, anh sẽ không nương tay. Nhưng Lộ Lộc lại chống người lên, ngẩng đầu hôn lên môi anh, đôi môi ấm nóng dán lên không hề mang theo lửa giận, ngược lại là một nụ hôn triền miên, ám muội.

Tay còn lại của Lộ Lộc nâng eo anh lên rồi lại ấn mạnh xuống.

Cơ thể Tạ Tranh đi trước lý trí, ký ức da thịt bị Lộ Lộc gợi lại, lập tức có phản ứng. Mà vì đang ngồi trên người Lộ Lộc, anh cũng cảm nhận rõ sự thay đổi nơi cậu.

“Đm, đm, em…”

Tạ Tranh túm lấy tóc mái trước trán Lộ Lộc, tay siết chặt đến nỗi gân xanh nổi rõ, hơi thở khàn khàn: “Ngoan chút!”

Lộ Lộc đẩy áo thể thao của anh lên tận cổ, lại hôn dọc xuống theo đường cổ mảnh khảnh ấy.

Tạ Tranh với tay định lấy lọ bôi trơn trong ngăn tủ, nhưng tay mới đưa được nửa chừng đã bị buộc dừng lại: “Khốn kiếp…”

Gương mặt anh khi đó là một sự hòa quyện của đau đớn và kɧoáı ©ảʍ. Anh cảm nhận rõ ràng lớp vải thô của quần thể thao mà Lộ Lộc đang mặc.

1

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.