0 chữ
Chương 23
Chương 23
Lộ Lộc nhạy cảm bắt được sự thay đổi trong cảm xúc ấy: “Sao vậy ạ?”
Sao vậy?
Sao à?
Một alpha lại bị một alpha khác hấp dẫn, Lộ Lộc không cảm thấy có gì to tát, chấp nhận nhanh đến mức khiến người khác không kịp trở tay. Điều đó thật ra rất tốt.
Tạ Tranh cũng sẵn sàng chấp nhận sự thật rằng bản thân so với omega, lại càng thích alpha hơn.
Chỉ là, đằng sau cái “sự thật” ấy, lại giấu đầy mớ lộn xộn nhầy nhụa, giống như tóc rối và cặn bẩn tắc trong ống thoát nước, vừa dính vừa ẩm, mùi lại hôi thối đến phát phiền.
Tạ Tranh rút điếu thuốc ra châm lửa, nheo mắt phả khói về phía Lộ Lộc.
Cảm giác khó chịu ấy cứ đeo bám đến tận khi tiệc rượu kết thúc. Ngồi trong xe, em họ Gerry lại gọi đến.
“Anh ơi! Anh là anh ruột của em đấy! Về nhà đi được không?!”
“Ba mẹ vẫn còn làm phiền mày hả?”
Gerry: “Không hẳn. Nhưng mà anh không về thì dì chỉ biết lôi mẹ em đi mua sắm. Em thành đứa xách đồ.”
“Vậy càng tốt.” Tạ Tranh đáp: “Mày không phải thích người lớn tuổi à?”
Gerry: “…”
Bị Tạ Tranh chọc quê đến mức câm nín hồi lâu.
Gerry ậm ừ: “Nhưng mà anh cũng không đến nỗi phải bỏ nhà ra đi chứ. Vẫn còn giận dì với dượng sao, vì chuyện hôm đó…”
Tạ Tranh và đứa em họ này lớn lên cùng nhau, Gerry vừa nhấc đuôi là Tạ Tranh đã biết nó sắp xì ra thứ gì.
Anh cắt ngang lời Gerry: “Ai nói với mày là anh bỏ nhà ra đi? Không phải anh đang lấy cho mày cái suất riêng ở Nguyên Khởi mà mày mơ ước bao lâu nay đấy à?”
Gerry sững người, phía bên kia ống nghe truyền đến tiếng hô hấp ngày càng gấp gáp của cậu ta: “... Là anh giành được á?! Anh đang ở Lâm Uyên?!”
Tạ Tranh mập mờ: “Đoán xem anh đang ở đâu?”
Gerry: “... Anh coi em là khỉ để đùa à?!”
Nói xong không chờ Tạ Tranh đáp lại, lập tức cúp máy trong cơn giận dữ.
Tạ Tranh chỉ cười cười, không để tâm, thu điện thoại lại.
Toàn bộ công ty anh đều ở Trần An, anh tất nhiên sẽ quay về, chỉ là chưa phải lúc này.
…
Tuần tiếp theo, Tạ Tranh lại bận đến xoay như chong chóng.
Cái giá của sự bận rộn là một dự án đã theo sát từ lâu cuối cùng cũng được triển khai thành công, mang lại khoản lợi nhuận khổng lồ.
Tiệc mừng được tổ chức ngay tại công ty, Tạ Tranh không tiện tham dự, nhưng vẫn dùng cách chúc mừng giản dị nhất, phát cho mỗi người trong nhóm một khoản tiền thưởng kếch xù.
Tâm trạng khá tốt, anh mở tủ lạnh lấy một lon bia, từ trạng thái căng cứng chuyển sang buông lỏng, cơ thể rõ ràng cảm nhận được cơn bứt rứt do kỳ mẫn cảm chưa hoàn toàn kết thúc.
Anh gửi cho Lộ Lộc một tin nhắn thoại.
Nửa phút sau, Lộ Lộc bắt máy, âm thanh nền khá ồn: “Alo?”
Tạ Tranh nằm dài trên sofa, giọng nói lười biếng đến mức như tan ra: “Nhớ em đấy, bảo bối.”
Lộ Lộc khẽ cười.
Tiếng thở mang theo tiếng cười mềm mại như mèo gừ, làm bụng dưới của Tạ Tranh nóng ran lên.
Lộ Lộc hỏi: “Vậy em tới khách sạn nhé? Nhưng em đang ở ngoài, chỗ này bắt xe không dễ, có thể đến hơi trễ một chút.”
“Không cần đâu.” Tạ Tranh thổi một hơi vào micro: “Em nói gì cũng được.”
Lộ Lộc khựng lại, sau mới hiểu ra Tạ Tranh đang có ý gì: “Chú…”
Qua tai nghe, giọng cậu trong trẻo đến mức có chút xa lạ. Tạ Tranh kẹp tai nghe bằng vai, tay kia cởi thắt lưng, bàn tay lần xuống dưới, tay còn lại giữ lon bia lạnh ngắt.
Bên kia vang lên tiếng bước chân, rồi là tiếng cửa mở rồi đóng, sau đó không gian liền trở nên yên tĩnh hơn.
“Em trốn ở đâu đấy?”
“Phòng chứa đồ.”
Đó là phòng học bỏ trống tầng hai, thường được giáo viên khoa mỹ thuật dùng để chứa các tác phẩm và vật liệu cũ. Không khí ngập tràn mùi acrylic và sơn dầu, trước mặt Lộ Lộc là tập phác họa của ai đó, bìa đã phủ đầy bụi.
Trong tai nghe Bluetooth là tiếng thở dồn dập không kiềm chế của Tạ Tranh.
Nên nói gì bây giờ?
Lộ Lộc thử đặt mình vào vị trí người có nhu cầu.
Thật ra nếu là mình, Tạ Tranh nói gì cũng được.
Tốt nhất là kể chuyện hồi xưa. Về hồi cấp hai, cấp ba, hay đại học,những chuyện Tạ Tranh từng nhắc qua mà cậu không để tâm.
Lộ Lộc dùng ngón tay vẽ một khuôn mặt cười lên lớp bụi trên bìa tập: “Hồi nhỏ em hay ốm lắm, bốn tuổi còn phải nằm viện.”
Chưa dứt lời, Tạ Tranh đã ngắt lời cậu: “Tổ cha em! Đồ ngốc, câm miệng ngay! Bảo em nói chuyện không phải để nghe chuyện lúc em còn bé tí tẹo! Ông đây không có sở thích ấu da^ʍ!”
Lộ Lộc chớp mắt, không nhịn được bật cười. Tay vẫn tiếp tục vẽ, bên cạnh mặt cười lại thêm một quả táo hoạt hình.
Cậu nghe ra Tạ Tranh chắc đang nằm, giọng khàn khàn vì du͙© vọиɠ, lại còn mềm mại, xuyên qua tai nghe nghe như tiếng thì thầm của tình nhân.
Lúc đã xuống giường rồi, Tạ Tranh thường không nói mấy lời thân mật như vậy. Lộ Lộc không hiểu sao lại rất thích không khí yên tĩnh như thế này giữa hai người. Cậu vô thức hạ thấp giọng, mềm như lụa tơ tằm: “Vậy, em nói gì đây?”
“Lúc trên giường không phải em thở gấp giỏi lắm à?”
Tạ Tranh rất rõ ràng. Lộ Lộc cũng không ngại ngùng, gắng sức thở dồn dập hai nhịp.
Kết quả lại bị Tạ Tranh chửi tiếp: “Thôi dẹp! Nghe như mẹ nó người cảm cúm nặng ấy!”
Lộ Lộc bật cười: “Phụt…”
Bị cậu trêu như vậy, Tạ Tranh cũng hết hứng luôn, du͙© vọиɠ vừa rồi tắt ngóm một cách kỳ lạ: “Thôi bỏ đi. Để mai.”
“Mai… chú Tạ, mai em muốn xin nghỉ.” Lộ Lộc nói kiểu như thật sự là nhân viên của Tạ Tranh, chứ không phải người tình thuần túy thể xác: “Trường tổ chức đi vẽ ký họa ngoài trời, bắt đầu từ mai, tổng cộng ba ngày.”
“Mã Thạch Sơn?” Gần Lâm Uyên chỉ có mỗi ngọn núi này là còn nghe tên được. Tạ Tranh nhớ hồi đi học, tụi bạn cứ ba hôm hai bữa lại rủ nhau leo lên đó, bảo là cảnh đẹp. Hồi ấy anh không hiểu nổi mấy đứa thích leo núi, giờ cũng vậy.
Sao vậy?
Sao à?
Một alpha lại bị một alpha khác hấp dẫn, Lộ Lộc không cảm thấy có gì to tát, chấp nhận nhanh đến mức khiến người khác không kịp trở tay. Điều đó thật ra rất tốt.
Tạ Tranh cũng sẵn sàng chấp nhận sự thật rằng bản thân so với omega, lại càng thích alpha hơn.
Chỉ là, đằng sau cái “sự thật” ấy, lại giấu đầy mớ lộn xộn nhầy nhụa, giống như tóc rối và cặn bẩn tắc trong ống thoát nước, vừa dính vừa ẩm, mùi lại hôi thối đến phát phiền.
Tạ Tranh rút điếu thuốc ra châm lửa, nheo mắt phả khói về phía Lộ Lộc.
Cảm giác khó chịu ấy cứ đeo bám đến tận khi tiệc rượu kết thúc. Ngồi trong xe, em họ Gerry lại gọi đến.
“Anh ơi! Anh là anh ruột của em đấy! Về nhà đi được không?!”
Gerry: “Không hẳn. Nhưng mà anh không về thì dì chỉ biết lôi mẹ em đi mua sắm. Em thành đứa xách đồ.”
“Vậy càng tốt.” Tạ Tranh đáp: “Mày không phải thích người lớn tuổi à?”
Gerry: “…”
Bị Tạ Tranh chọc quê đến mức câm nín hồi lâu.
Gerry ậm ừ: “Nhưng mà anh cũng không đến nỗi phải bỏ nhà ra đi chứ. Vẫn còn giận dì với dượng sao, vì chuyện hôm đó…”
Tạ Tranh và đứa em họ này lớn lên cùng nhau, Gerry vừa nhấc đuôi là Tạ Tranh đã biết nó sắp xì ra thứ gì.
Anh cắt ngang lời Gerry: “Ai nói với mày là anh bỏ nhà ra đi? Không phải anh đang lấy cho mày cái suất riêng ở Nguyên Khởi mà mày mơ ước bao lâu nay đấy à?”
Gerry sững người, phía bên kia ống nghe truyền đến tiếng hô hấp ngày càng gấp gáp của cậu ta: “... Là anh giành được á?! Anh đang ở Lâm Uyên?!”
Gerry: “... Anh coi em là khỉ để đùa à?!”
Nói xong không chờ Tạ Tranh đáp lại, lập tức cúp máy trong cơn giận dữ.
Tạ Tranh chỉ cười cười, không để tâm, thu điện thoại lại.
Toàn bộ công ty anh đều ở Trần An, anh tất nhiên sẽ quay về, chỉ là chưa phải lúc này.
…
Tuần tiếp theo, Tạ Tranh lại bận đến xoay như chong chóng.
Cái giá của sự bận rộn là một dự án đã theo sát từ lâu cuối cùng cũng được triển khai thành công, mang lại khoản lợi nhuận khổng lồ.
Tiệc mừng được tổ chức ngay tại công ty, Tạ Tranh không tiện tham dự, nhưng vẫn dùng cách chúc mừng giản dị nhất, phát cho mỗi người trong nhóm một khoản tiền thưởng kếch xù.
Tâm trạng khá tốt, anh mở tủ lạnh lấy một lon bia, từ trạng thái căng cứng chuyển sang buông lỏng, cơ thể rõ ràng cảm nhận được cơn bứt rứt do kỳ mẫn cảm chưa hoàn toàn kết thúc.
Nửa phút sau, Lộ Lộc bắt máy, âm thanh nền khá ồn: “Alo?”
Tạ Tranh nằm dài trên sofa, giọng nói lười biếng đến mức như tan ra: “Nhớ em đấy, bảo bối.”
Lộ Lộc khẽ cười.
Tiếng thở mang theo tiếng cười mềm mại như mèo gừ, làm bụng dưới của Tạ Tranh nóng ran lên.
Lộ Lộc hỏi: “Vậy em tới khách sạn nhé? Nhưng em đang ở ngoài, chỗ này bắt xe không dễ, có thể đến hơi trễ một chút.”
“Không cần đâu.” Tạ Tranh thổi một hơi vào micro: “Em nói gì cũng được.”
Lộ Lộc khựng lại, sau mới hiểu ra Tạ Tranh đang có ý gì: “Chú…”
Qua tai nghe, giọng cậu trong trẻo đến mức có chút xa lạ. Tạ Tranh kẹp tai nghe bằng vai, tay kia cởi thắt lưng, bàn tay lần xuống dưới, tay còn lại giữ lon bia lạnh ngắt.
Bên kia vang lên tiếng bước chân, rồi là tiếng cửa mở rồi đóng, sau đó không gian liền trở nên yên tĩnh hơn.
“Em trốn ở đâu đấy?”
“Phòng chứa đồ.”
Đó là phòng học bỏ trống tầng hai, thường được giáo viên khoa mỹ thuật dùng để chứa các tác phẩm và vật liệu cũ. Không khí ngập tràn mùi acrylic và sơn dầu, trước mặt Lộ Lộc là tập phác họa của ai đó, bìa đã phủ đầy bụi.
Trong tai nghe Bluetooth là tiếng thở dồn dập không kiềm chế của Tạ Tranh.
Nên nói gì bây giờ?
Lộ Lộc thử đặt mình vào vị trí người có nhu cầu.
Thật ra nếu là mình, Tạ Tranh nói gì cũng được.
Tốt nhất là kể chuyện hồi xưa. Về hồi cấp hai, cấp ba, hay đại học,những chuyện Tạ Tranh từng nhắc qua mà cậu không để tâm.
Lộ Lộc dùng ngón tay vẽ một khuôn mặt cười lên lớp bụi trên bìa tập: “Hồi nhỏ em hay ốm lắm, bốn tuổi còn phải nằm viện.”
Chưa dứt lời, Tạ Tranh đã ngắt lời cậu: “Tổ cha em! Đồ ngốc, câm miệng ngay! Bảo em nói chuyện không phải để nghe chuyện lúc em còn bé tí tẹo! Ông đây không có sở thích ấu da^ʍ!”
Lộ Lộc chớp mắt, không nhịn được bật cười. Tay vẫn tiếp tục vẽ, bên cạnh mặt cười lại thêm một quả táo hoạt hình.
Cậu nghe ra Tạ Tranh chắc đang nằm, giọng khàn khàn vì du͙© vọиɠ, lại còn mềm mại, xuyên qua tai nghe nghe như tiếng thì thầm của tình nhân.
Lúc đã xuống giường rồi, Tạ Tranh thường không nói mấy lời thân mật như vậy. Lộ Lộc không hiểu sao lại rất thích không khí yên tĩnh như thế này giữa hai người. Cậu vô thức hạ thấp giọng, mềm như lụa tơ tằm: “Vậy, em nói gì đây?”
“Lúc trên giường không phải em thở gấp giỏi lắm à?”
Tạ Tranh rất rõ ràng. Lộ Lộc cũng không ngại ngùng, gắng sức thở dồn dập hai nhịp.
Kết quả lại bị Tạ Tranh chửi tiếp: “Thôi dẹp! Nghe như mẹ nó người cảm cúm nặng ấy!”
Lộ Lộc bật cười: “Phụt…”
Bị cậu trêu như vậy, Tạ Tranh cũng hết hứng luôn, du͙© vọиɠ vừa rồi tắt ngóm một cách kỳ lạ: “Thôi bỏ đi. Để mai.”
“Mai… chú Tạ, mai em muốn xin nghỉ.” Lộ Lộc nói kiểu như thật sự là nhân viên của Tạ Tranh, chứ không phải người tình thuần túy thể xác: “Trường tổ chức đi vẽ ký họa ngoài trời, bắt đầu từ mai, tổng cộng ba ngày.”
“Mã Thạch Sơn?” Gần Lâm Uyên chỉ có mỗi ngọn núi này là còn nghe tên được. Tạ Tranh nhớ hồi đi học, tụi bạn cứ ba hôm hai bữa lại rủ nhau leo lên đó, bảo là cảnh đẹp. Hồi ấy anh không hiểu nổi mấy đứa thích leo núi, giờ cũng vậy.
1
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
