TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25

Lộ Lộc chỉnh ghế ngồi dịch lên trước một chút, không cho Tạ Tranh cơ hội phản ứng, khiến đầu anh đập liên tiếp vào trần xe, vang lên mấy tiếng “cộp cộp”.

May mà không phải giờ cao điểm, bãi đậu xe vắng tanh, nếu không chiếc xe đang rung dữ dội thế này thể nào cũng gây chú ý.

Dưới bụng lại dấy lên cảm giác buồn nôn vừa nhói vừa gay gắt như có thứ gì đó bị cạy mở. Tạ Tranh há miệng, chỉ có thể phát ra mấy âm tiết đứt quãng từ sâu trong cổ họng.

Sướиɠ chết đi được.

“Đinh linh…”

Âm báo tin nhắn liên tục vang lên như chuông gọi hồn, khiến Tạ Tranh cả người căng cứng, cơ bụng và cơ dưới bụng co giật từng đợt, anh cắn mạnh vào vai Lộ Lộc: “Tiểu Lộc… đồ nhãi con chết tiệt…”

Tạ Tranh “chết nhỏ” suốt nửa phút mới nhớ ra đi lấy điện thoại. Lộ Lộc luồn tay xuống dưới ghế tìm ra chiếc điện thoại đang reo inh ỏi, đưa cho anh.

Tạ Tranh mở ngăn tủ, ném gói khăn ướt lên người Lộ Lộc, cậu rút vài tờ nhanh chóng lau dọn sạch sẽ cho cả hai.

Tạ Tranh vẫn còn ngồi trên người Lộ Lộc, lười biếng chẳng buồn nhúc nhích, nét mặt đầy mãn nguyện.

Anh mở điện thoại, thấy là tin nhắn của Hồ Kỳ Chí, gã đang ở sân golf phía nam thành phố, vô tình gặp đúng người mà Tạ Tranh đã nhắm tới từ lâu.

Anh chẳng giấu giếm gì với Lộ Lộc, vốn định đưa cậu về trường rồi mới qua đó, nhưng Lộ Lộc lại nói: “Chú Tạ, lát nữa em về trường bằng xe buýt với bạn là được.”

Tạ Tranh gật đầu: “Vậy cũng được.”

Anh rút một điếu thuốc ra, Lộ Lộc cầm lấy bật lửa, châʍ ɦộ anh.

Tạ Tranh đưa điếu thuốc sang cho cậu một hơi, ánh mắt thả lỏng, tâm trạng dường như đã hoàn toàn nguôi ngoai.

Tính tình anh không tốt, nhưng vừa mới nổi nóng xong đã được phục vụ đến tận mây xanh, cơn giận cũng theo đó mà tan đi.

Lộ Lộc giúp anh thắt dây quần lại, còn cẩn thận buộc thành một cái nơ con bướm, sau đó nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Chú Tạ, em có thể bàn với chú một chuyện không?”

Tạ Tranh nhướng mày, ý bảo cậu nói tiếp.

Lộ Lộc đưa hai ngón tay lên: “Hai năm.”

“Trong hai năm tới, chú đừng tìm người khác, được không?”

Lông mày Tạ Tranh lại nhướng cao thêm một chút, vẻ mặt lộ chút ngạc nhiên.

Lộ Lộc không muốn bên cạnh anh có người khác, điều này Tạ Tranh cũng hiểu được. Người càng nhiều càng dễ sinh chuyện, mà an toàn sức khỏe cũng khó đảm bảo. Hiện tại ngoài Lộ Lộc, Tạ Tranh đúng là chưa định dây dưa với ai.

Nhưng tại sao lại là hai năm?

Nói ngắn không ngắn, mà dài cũng chẳng dài.

Ngay sau đó, anh chợt nhớ ra một chuyện, Lộ Lộc năm nay học năm hai, nếu không học lên nữa thì hai năm sau sẽ tốt nghiệp. Đến lúc đó, trời cao biển rộng, cậu có thể tự do tung hoành nơi xã hội.

Tạ Tranh bất chợt cảm thấy khó chịu.

Không phải do du͙© vọиɠ chiếm hữu, mà là với tư cách một ông chủ, biết nhân viên của mình đang “cưỡi lừa tìm ngựa”, sao có thể vui vẻ cho được?

Tâm trạng bỗng trùng xuống, anh cố ý nói: “Nếu đến lúc đó em yêu tôi, không muốn giữ lời hứa thì sao?”

Lộ Lộc ngẩn ra, bật cười.

Cậu nói: “Vậy thì em đành mặt dày cầu xin chú chỉ thích một mình em thôi.”

Không hiểu sao câu nói đó lại khiến Tạ Tranh thấy vui trong lòng, rốt cuộc cũng bật cười, nhưng cũng không nhận lời ngay, chỉ bảo: “Để sau hẵng nói.”

Anh quay lại ghế lái, cười xấu xa chỉ vào khóe miệng Lộ Lộc: “Chỗ này còn chưa lau sạch.”

Lộ Lộc ngẩn ra, hai vành tai lập tức đỏ bừng, vội vã rút thêm khăn ướt ra lau mặt kỹ càng.

Lau xong, Tạ Tranh ngoắc ngón tay: “Lại đây.”

Hai người lại dính lấy nhau hôn một lúc trong xe, không biết từ lúc nào ánh mặt trời đã nghiêng về phía bên kia, rọi xiên vào trong. Tạ Tranh luồn tay vào tóc Lộ Lộc, nhẹ nhàng bóp gáy cậu như đang xoa vuốt một con thú cưng, có hơi mạnh tay, nhưng không đau, rất dễ chịu.

Hôn đủ rồi, anh buông Lộ Lộc ra: “Đi đi.”

Lộ Lộc xuống xe, Tạ Tranh cúi đầu trả lời tin nhắn của Hồ Kỳ Chí, chợt nghe tiếng gõ nhẹ vào cửa kính xe, anh ngẩng đầu lên, thấy Lộ Lộc.

Tạ Tranh ấn nút hạ ghế giường xuống: “Sao thế?”

“Thật ra Mã Thạch Sơn cũng vui phết.” Lộ Lộc nói: "Lần sau mình lại đến chơi nhé?”

Tạ Tranh: “… Em mê leo núi đến thế à?”

“Không leo cũng được." Lộ Lộc nói: "Chú Tạ, lần sau mình đi chơi với nhau nhé?”

Tạ Tranh nghe hiểu liền: “Muốn hẹn hò với chú à?”

“Ừm.”

“Đợi khi nào có dịp đi.”

Đúng lúc này là thời điểm các bạn học tụ về điểm tập kết xuống núi, Thôi Tùng Bách nhìn thấy Lộ Lộc: “Tiểu Lộc, vừa rồi cậu chạy đi đâu đấy? Cả cặp cũng không mang theo.”

“Đi dạo một vòng.” Lộ Lộc đón lấy cặp đeo lên lưng, rồi lại bị ai đó nhét cho một quả mận to tướng vào tay: “Bà cụ ở quán trà đưa đấy, tươi lắm, thử xem.”

Lộ Lộc còn lục từ trong cặp ra một cái bánh mì, vừa cắn mận vừa nhai bánh, cúi đầu ăn ngon lành.

“Nhìn con nhà ta kìa, đói rã người luôn.” Thôi Tùng Bách nhìn Lộ Lộc bằng ánh mắt của một bà mẹ hiền: “Ăn ít lại chút đi, lát nữa đại vương bảo đưa cả bọn đi ăn lẩu cơ mà.”

Lộ Lộc ừ một tiếng, nhưng nghĩ nửa cái bánh mì còn lại khó cất, cuối cùng vẫn ăn sạch bánh lẫn mận. Rồi lại từ cặp lấy ra chai nước và lọ thuốc nhỏ, đổ hai viên thuốc ra uống cùng nước.

Một chiếc xe rẽ từ khúc quanh ra, có bạn học lập tức phấn khích: “Ê tụi bây, chỗ mình cũng có loại xe này hả??”

“Xe độ đấy!! Nhìn đường nét thân xe khác biệt hẳn! Trời má, tiếng động cơ kìa, chắc chắn là độ thêm xi-lanh rồi!”

Lộ Lộc nhận ra xe của Tạ Tranh.

Hiểu biết của cậu về xe hơi chỉ dừng lại ở mức thi bằng lái. Cậu không biết mấy về hãng xe, từng tìm thử mẫu xe của Tạ Tranh trên mạng, suýt nữa bị mớ dãy số phía sau làm chói cả mắt.

Cậu dõi mắt nhìn xe của Tạ Tranh rời đi.

1

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.