0 chữ
Chương 22
Chương 22
Bộ xương chó trên người Tạ Tranh có đường nét rất đẹp. Nếu lấy cảm hứng từ xương cốt để tạo nên bầu trời, đồng cỏ, núi tuyết… cả một thế giới thì sao?
Cậu vừa vẽ vừa sửa, bản phác cuối cùng dần dần hiện hình thành một phiên bản “Venus cụt tay bằng xương trắng”.
Dạng điêu khắc ý tưởng kiểu này với bọn họ hiện tại vẫn hơi quá tầm, nhưng Lộ Lộc cực kỳ thích cảm giác biến mấy ý tưởng non nớt trong đầu thành thứ có thể nhìn thấy, sờ thấy.
Cậu đang hoàn toàn đắm chìm trong việc tìm tài liệu tham khảo, tinh chỉnh bản thảo thì tiếng gõ cửa vang lên kéo cậu về thực tại.
“Thấy phòng cậu còn sáng đèn, tôi đoán chắc cậu vẫn còn ở đây.”
Vài người cùng ngành thò đầu vào cười: “Tiểu Lộc, tối nay nhạc cụ dân tộc có buổi tụ họp đó, bọn tôi định đi ké ăn ké uống, cậu đi chung không?”
Có người còn khoa tay múa chân: “Nghe nói tôm ở nhà hàng đó to như vầy nè!”
Lộ Lộc bật cười, bắt chước y chang giọng điệu bạn mình: “Vậy thì tôi nhất định phải đi ké mới được!”
Địa điểm tụ tập là một quán Trung mới mở gần trường.
Tụ tập lần này không chỉ có thành viên chính thức của câu lạc bộ, mà còn kéo theo một đám bạn bè thân sơ lẫn lộn, cứ đông là chia tiền rẻ.
Ăn được nửa chừng thì Thôi Tùng Bách chạy ào vào, phấn khích mở to mắt: “Nãy tao thấy Tạ Tranh!”
“Tạ Tranh?”
“Thầy à?”
“À, tôi biết ổng đó!”
Không phải ai trong đám sinh viên cũng biết mặt Tạ Tranh, Thôi Tùng Bách liền gõ tên anh trên ứng dụng video ngắn. Khi kết quả hiện lên, cả bàn đồng loạt “ồ” lên một tiếng.
Hóa ra là cái ông tổng tài từng nổi rần rần trên mạng ấy hả, vừa đẹp trai vừa trông như sắp ăn tươi người ta.
Nghe người khác nhắc đến Tạ Tranh, Lộ Lộc buồn cười đến mức phải đưa tay che cổ áo, dưới lớp vải mỏng, đầy rẫy dấu răng do “chú Tạ” để lại.
Cậu len lén gửi tin nhắn: [Chú Tạ.]
Tạ: [?]
Tạ: [Chuyển khoản 0.5 tệ]
Tạ: [Chồng đang bận, đi mua kẹo mυ"ŧ ăn chơi đi.]
Lộ Lộc suýt nữa cười đến nghẹt thở, mặt sắp úp vào mâm luôn rồi.
Thôi Tùng Bách vẫn ra vẻ thần bí: “Nghe nói là bạn với thầy Tống nhà mình đó.”
Sinh viên thì ai chả biết Tống Thanh Viễn, cả bàn lại “ồ” một phát nữa.
Chủ nhiệm câu lạc bộ là một nữ omega nhanh nhẹn gọn gàng, môi mím lại cười: “Tôi nghe mùi drama rồi nha~”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lần thứ ba “ồ”.
“Thanh mai trúc mã nha.”
“Là bạn học cũ á.”
“Tạ Tranh đâu phải ở Lâm Uyên? Tự dưng mò tới Thần An làm gì?”
“Bữa trước tôi còn thấy thầy Tống với ảnh đi dạo trong trường nữa kìa, nhìn xứng phết đó.”
“Nhưng mà hai người đều là alpha…”
“Thầy Tống thì ai chả biết tính thầy. Nói alpha chứ nhìn như beta còn hơn.”
Đám sinh viên tám chuyện sôi nổi, gần như sắp viết hẳn tiểu thuyết “Tạ Tranh si tình Tống Thanh Viễn” thành chính sử.
Lộ Lộc nhìn bóng mình phản chiếu trong màn hình điện thoại vừa tối đen, nụ cười lúc nãy đã tan biến hoàn toàn, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng.
Cậu đứng dậy: “Tôi ra nhà vệ sinh một lát.”
Nhà vệ sinh trong nhà hàng thiết kế khá nghệ thuật, vòi nước được giấu trong giỏ trái cây bằng đá trong lòng nữ thần Hy Lạp. Lộ Lộc rất thích kiểu sáng tạo này, lấy điện thoại ra chụp đủ góc làm tư liệu tham khảo, sau đó cúi xuống hứng nước rửa mặt.
Khi ngẩng đầu lên, trong gương phản chiếu hình ảnh bản thân còn nhỏ giọt nước, cùng với một bóng dáng đàn ông mặc vest đen, vai rộng eo thon.
Tạ Tranh khoanh tay đứng phía sau, giọng cười trêu: “Cậu đang làm gì đấy? Thổi bong bóng à?”
Lộ Lộc cười: “Nóng quá.”
“Còn chú thì sao?”
“Đi ăn với câu lạc bộ.” Cậu khoa tay mô tả: “Nghe nói tôm ở đây to như vầy nè.”
Tạ Tranh “ồ” một tiếng: “Bảo sao, chắc mấy đứa nhóc tụi bây ở phòng bên cạnh đấy, ồn muốn chết.”
“Ừ, tụi nó uống chút rượu.”
Tạ Tranh đột nhiên nheo mắt: “Còn em, có uống không?”
“Không có.”
Tạ Tranh dùng hai tay bóp má Lộ Lộc, nheo mắt cười gian: “Để chú kiểm tra cái nào.”
Lộ Lộc cực kỳ phối hợp, há miệng, còn lè lưỡi ra một chút.
Cái gương mặt ngoan ngoãn này mà làm mấy hành động như thế thật sự có lực sát thương quá lớn. Tạ Tranh buột miệng chửi thề một tiếng, tay bóp má Lộ Lộc cũng mạnh hơn: “Ông đây đang bận chính sự đấy, em dám quyến rũ chồng à?”
Không chờ Lộ Lộc trả lời, Tạ Tranh đã cúi đầu cắn lấy đầu lưỡi mà cậu lè ra, cuốn vào miệng mình, hôn mãnh liệt không chút lưu tình.
Hôn Lộ Lộc đúng là một loại cảm giác khó mà dứt ra được, cậu không làm bộ, phối hợp rất tốt. Làm Tạ Tranh lại nhớ tới lần đầu tiên cậu nói: “Em không hôn môi đâu.” Nhớ lại mà thấy đúng là giả vờ đến khét lẹt.
Bên ngoài hành lang có tiếng bước chân đi qua, Tạ Tranh lúc này mới buông mặt Lộ Lộc ra. Đúng lúc đó Lộ Lộc mở miệng: “À đúng rồi, chú Tạ.”
Tạ Tranh: “…?”
Lộ Lộc: “Nếu sau này chú có người tình khác, thì tính theo vai vế, em có được tăng lương không?”
Tạ Tranh: “…”
“Em tưởng mình là nữ chính phim cung đấu đấy à?” Tạ Tranh vừa cạn lời vừa bật cười: “Tạm thời chưa ai cho em ‘thăng quan tiến chức’ đâu, bớt mơ tăng lương đi.”
Lộ Lộc bật cười khe khẽ: “Vâng.”
Rẽ khỏi hành lang, một người quẹo trái, một người quẹo phải.
Lộ Lộc như sực nhớ gì, quay đầu chạy hai bước hỏi: “Tối nay chú có qua không?”
“Không. Tối có việc rồi.”
Lộ Lộc gật đầu, không hỏi thêm.
Tạ Tranh liếc nhìn cậu: “Không muốn hỏi là việc gì à?”
Lộ Lộc rất phối hợp hỏi: “Tối nay chú có việc gì vậy?”
Tạ Tranh nhếch môi cười gian: “Đi uống hoa tửu.”
Thật ra có tửu quái gì đâu. Kế hoạch tối nay là về nhà Tống Thanh Viễn ôm laptop ngồi họp, nghĩ thôi đã muốn rã rời hết cả người.
Nhưng trêu đứa ngốc này thì vẫn rất vui: “Chỉ tiếc là mấy omega kia không có ai dễ thương như em.”
Lộ Lộc nghe ra được là anh đang đùa: “Cảm ơn.”
Tạ Tranh khẽ cười một tiếng, nhưng không hiểu sao, nụ cười trên mặt lại nhạt đi chút ít.
Cậu vừa vẽ vừa sửa, bản phác cuối cùng dần dần hiện hình thành một phiên bản “Venus cụt tay bằng xương trắng”.
Dạng điêu khắc ý tưởng kiểu này với bọn họ hiện tại vẫn hơi quá tầm, nhưng Lộ Lộc cực kỳ thích cảm giác biến mấy ý tưởng non nớt trong đầu thành thứ có thể nhìn thấy, sờ thấy.
Cậu đang hoàn toàn đắm chìm trong việc tìm tài liệu tham khảo, tinh chỉnh bản thảo thì tiếng gõ cửa vang lên kéo cậu về thực tại.
“Thấy phòng cậu còn sáng đèn, tôi đoán chắc cậu vẫn còn ở đây.”
Vài người cùng ngành thò đầu vào cười: “Tiểu Lộc, tối nay nhạc cụ dân tộc có buổi tụ họp đó, bọn tôi định đi ké ăn ké uống, cậu đi chung không?”
Lộ Lộc bật cười, bắt chước y chang giọng điệu bạn mình: “Vậy thì tôi nhất định phải đi ké mới được!”
Địa điểm tụ tập là một quán Trung mới mở gần trường.
Tụ tập lần này không chỉ có thành viên chính thức của câu lạc bộ, mà còn kéo theo một đám bạn bè thân sơ lẫn lộn, cứ đông là chia tiền rẻ.
Ăn được nửa chừng thì Thôi Tùng Bách chạy ào vào, phấn khích mở to mắt: “Nãy tao thấy Tạ Tranh!”
“Tạ Tranh?”
“Thầy à?”
“À, tôi biết ổng đó!”
Không phải ai trong đám sinh viên cũng biết mặt Tạ Tranh, Thôi Tùng Bách liền gõ tên anh trên ứng dụng video ngắn. Khi kết quả hiện lên, cả bàn đồng loạt “ồ” lên một tiếng.
Hóa ra là cái ông tổng tài từng nổi rần rần trên mạng ấy hả, vừa đẹp trai vừa trông như sắp ăn tươi người ta.
Cậu len lén gửi tin nhắn: [Chú Tạ.]
Tạ: [?]
Tạ: [Chuyển khoản 0.5 tệ]
Tạ: [Chồng đang bận, đi mua kẹo mυ"ŧ ăn chơi đi.]
Lộ Lộc suýt nữa cười đến nghẹt thở, mặt sắp úp vào mâm luôn rồi.
Thôi Tùng Bách vẫn ra vẻ thần bí: “Nghe nói là bạn với thầy Tống nhà mình đó.”
Sinh viên thì ai chả biết Tống Thanh Viễn, cả bàn lại “ồ” một phát nữa.
Chủ nhiệm câu lạc bộ là một nữ omega nhanh nhẹn gọn gàng, môi mím lại cười: “Tôi nghe mùi drama rồi nha~”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lần thứ ba “ồ”.
“Thanh mai trúc mã nha.”
“Là bạn học cũ á.”
“Tạ Tranh đâu phải ở Lâm Uyên? Tự dưng mò tới Thần An làm gì?”
“Bữa trước tôi còn thấy thầy Tống với ảnh đi dạo trong trường nữa kìa, nhìn xứng phết đó.”
“Thầy Tống thì ai chả biết tính thầy. Nói alpha chứ nhìn như beta còn hơn.”
Đám sinh viên tám chuyện sôi nổi, gần như sắp viết hẳn tiểu thuyết “Tạ Tranh si tình Tống Thanh Viễn” thành chính sử.
Lộ Lộc nhìn bóng mình phản chiếu trong màn hình điện thoại vừa tối đen, nụ cười lúc nãy đã tan biến hoàn toàn, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng.
Cậu đứng dậy: “Tôi ra nhà vệ sinh một lát.”
Nhà vệ sinh trong nhà hàng thiết kế khá nghệ thuật, vòi nước được giấu trong giỏ trái cây bằng đá trong lòng nữ thần Hy Lạp. Lộ Lộc rất thích kiểu sáng tạo này, lấy điện thoại ra chụp đủ góc làm tư liệu tham khảo, sau đó cúi xuống hứng nước rửa mặt.
Khi ngẩng đầu lên, trong gương phản chiếu hình ảnh bản thân còn nhỏ giọt nước, cùng với một bóng dáng đàn ông mặc vest đen, vai rộng eo thon.
Tạ Tranh khoanh tay đứng phía sau, giọng cười trêu: “Cậu đang làm gì đấy? Thổi bong bóng à?”
Lộ Lộc cười: “Nóng quá.”
“Còn chú thì sao?”
“Đi ăn với câu lạc bộ.” Cậu khoa tay mô tả: “Nghe nói tôm ở đây to như vầy nè.”
Tạ Tranh “ồ” một tiếng: “Bảo sao, chắc mấy đứa nhóc tụi bây ở phòng bên cạnh đấy, ồn muốn chết.”
“Ừ, tụi nó uống chút rượu.”
Tạ Tranh đột nhiên nheo mắt: “Còn em, có uống không?”
“Không có.”
Tạ Tranh dùng hai tay bóp má Lộ Lộc, nheo mắt cười gian: “Để chú kiểm tra cái nào.”
Lộ Lộc cực kỳ phối hợp, há miệng, còn lè lưỡi ra một chút.
Cái gương mặt ngoan ngoãn này mà làm mấy hành động như thế thật sự có lực sát thương quá lớn. Tạ Tranh buột miệng chửi thề một tiếng, tay bóp má Lộ Lộc cũng mạnh hơn: “Ông đây đang bận chính sự đấy, em dám quyến rũ chồng à?”
Không chờ Lộ Lộc trả lời, Tạ Tranh đã cúi đầu cắn lấy đầu lưỡi mà cậu lè ra, cuốn vào miệng mình, hôn mãnh liệt không chút lưu tình.
Hôn Lộ Lộc đúng là một loại cảm giác khó mà dứt ra được, cậu không làm bộ, phối hợp rất tốt. Làm Tạ Tranh lại nhớ tới lần đầu tiên cậu nói: “Em không hôn môi đâu.” Nhớ lại mà thấy đúng là giả vờ đến khét lẹt.
Bên ngoài hành lang có tiếng bước chân đi qua, Tạ Tranh lúc này mới buông mặt Lộ Lộc ra. Đúng lúc đó Lộ Lộc mở miệng: “À đúng rồi, chú Tạ.”
Tạ Tranh: “…?”
Lộ Lộc: “Nếu sau này chú có người tình khác, thì tính theo vai vế, em có được tăng lương không?”
Tạ Tranh: “…”
“Em tưởng mình là nữ chính phim cung đấu đấy à?” Tạ Tranh vừa cạn lời vừa bật cười: “Tạm thời chưa ai cho em ‘thăng quan tiến chức’ đâu, bớt mơ tăng lương đi.”
Lộ Lộc bật cười khe khẽ: “Vâng.”
Rẽ khỏi hành lang, một người quẹo trái, một người quẹo phải.
Lộ Lộc như sực nhớ gì, quay đầu chạy hai bước hỏi: “Tối nay chú có qua không?”
“Không. Tối có việc rồi.”
Lộ Lộc gật đầu, không hỏi thêm.
Tạ Tranh liếc nhìn cậu: “Không muốn hỏi là việc gì à?”
Lộ Lộc rất phối hợp hỏi: “Tối nay chú có việc gì vậy?”
Tạ Tranh nhếch môi cười gian: “Đi uống hoa tửu.”
Thật ra có tửu quái gì đâu. Kế hoạch tối nay là về nhà Tống Thanh Viễn ôm laptop ngồi họp, nghĩ thôi đã muốn rã rời hết cả người.
Nhưng trêu đứa ngốc này thì vẫn rất vui: “Chỉ tiếc là mấy omega kia không có ai dễ thương như em.”
Lộ Lộc nghe ra được là anh đang đùa: “Cảm ơn.”
Tạ Tranh khẽ cười một tiếng, nhưng không hiểu sao, nụ cười trên mặt lại nhạt đi chút ít.
1
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
